Chương 224: Phá của, phá của quá
Tam trưởng lão đã quan sát trong chốc lát, ông ta đã xác định một chuyện – trong bữa sáng này, có ít nhất bốn năm loại linh dược Thiên cấp!
Sau khi phát hiện ra sự thật có phần khiếp sợ này, Tam trưởng lão chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau từng cơn.
Đó là đau lòng.
Phí của trời quá!
Đây hoàn toàn chính là phung phí của trời!
Linh dược Thiên cấp, thế mà lại bị đem ra làm thành bữa sáng!
Nếu là người tu luyện bình thường, chỉ sợ Tam trưởng lão từ lâu đã không nhịn được mà tiến lên dạy dỗ một phen.
Cho ngươi phá của này!
Linh dược Thiên cấp là để dùng như thế này sao?
Dùng để luyện dược mới là phương pháp bộc lộ giá trị lớn nhất của nó!
Có điều đối mặt với ông chủ thần bí của Khởi Nguyên Thương Thành, Tam trưởng lão cũng chỉ có thể miễn cưỡng giận dỗi ở trong lòng.
"Nguyên liệu nấu ăn? Đều rất bình thường mà!"
Yêu Tử Yên nghe thấy lời của Tam trưởng lão, có hơi khó hiểu.
Những nguyên liệu nấu ăn này vẫn còn nhiều trong phòng bếp mà, hoàn toàn có thể dùng từ "đống" để hình dung…
Trong vô thức, tầm mắt của Yêu Tử Yên đã tăng đến một mức cực cao.
Khóe miệng của Tam trưởng lão hơi run rẩy.
Bỗng nhiên ông ta cảm thấy mình và hai người này không ở chung trên một tần số.
Tam trưởng lão hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại: "Lão phu ra bên ngoài hít thở không khí."
Dứt lời, ông ta đã đi ra ngoài tiệm.
Ngẩng đầu nhìn về bầu trời phương xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhưng bóng lưng kia, nhìn thấy nào cũng có một cảm giác hiu quạnh…
"Ông ta đây là làm sao vậy?" Yêu Tử Yên có chút tò mò.
Vệ Diệc lấy lại tinh thần, nhẹ giọng ho khan một tiếng, nói dối không chớp mắt: "Sư phụ ta không thích đứng trong không gian kín mít, cho nên đi ra bên ngoài hít thở không khí."
"À." Yêu Tử Yên gật đầu, không nghĩ nhiều.
Trái lại những người khác thì rất buồn cười.
Một đại sư luyện dược hàng năm bế quan chế dược lại không thích không gian kín?
Lừa quỷ à!
Có điều lời này cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, dù sao người ta cũng là cao thủ sắp chạm đến cảnh giới Tôn Giả, cũng có sĩ diện.
Tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy đồ ăn mỗi ngày của ông chủ quá mức xa xỉ…
Trong không khí tràn ngập hương thơm hấp dẫn, mỗi một phút một giây ở lại trong này đều là dày vò vô tận.
Cuối cùng, sau mười mấy phút đồng hồ, Lạc Xuyên buông đũa xuống.
Hắn đã ăn xong bữa sáng, Yêu Tử Yên cũng ăn xong.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Rốt cuộc các ngươi cũng ăn xong rồi.
Yêu Tử Yên đem chén dĩa lên trên lầu, Lạc Xuyên nhìn mọi người từ lâu đã có chút nóng vội, nói: "Đã đến giờ buôn bán rồi."
Sắc mặt của mọi người vui vẻ, mục tiêu của tất cả bọn họ đều là một kệ hàng.
Chính là kệ hàng bán Quỳnh Tương Lộ!
Lúc này, cái bảng "Hết hàng" đã được tháo xuống, một chiếc bình hàn ngọc giản dị đang bày ra ở đó.
Trong mắt Bạch lão và Ứng Vô Cực xuất hiện vẻ khát vọng.
Hai người đều từng uống Quỳnh Tương Lộ, hương vị đó có thể nói là cả đời khó quên.
Bây giờ rượu ngon tuyệt thế, trong mắt hai người, chỉ sợ không bằng một phần trăm của Quỳnh Tương Lộ!
Nói là cặn bã cũng không quá chút nào!
Những người còn lại, trong mắt cũng tràn ngập sự cháy bỏng!
Dường như đã là tình thế bắt buộc!
"Quỳnh Tương Lộ, vật lạ bổ sung sinh cơ, ta nhất định phải mua được!"
Tam trưởng lão lúc này đã bước vào trong cửa hàng, nhìn chằm chặp vào Quỳnh Tương Lộ.
"Chỉ có mười vạn linh tinh, cái giá này quả thật là quá hời!" Ánh mắt Liễu Như Mị lóe sáng.
Mấy người còn lại cũng sáng rực cả mắt, mục tiêu của bọn họ đều là Quỳnh Tương Lộ.
"Ta nói này, bọn họ sẽ không đánh nhau chứ?" Vệ Diệc nhìn tám người đề phòng lẫn nhau, nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Thực lực của những người này ít nhất đều là Vấn Đạo cửu phẩm, nếu thật sự bởi vì một bình Quỳnh Tương Lộ mà vung tay đánh đấm…
Hậu quả không thể lường được!