Chương 262: Một ngày mới
"Hiện giờ chuyện về Coca Cola đã lan khắp giới lính đánh thuê của thành Cửu Diệu. Chỉ e không lâu nữa, toàn bộ cư dân trong thành Cửu Diệu đều sẽ biết đến. Bạch lão, ngươi thấy thế nào?"
Cơ Vô Hối vịn tay trái lên tay vịn ngai vàng, tay phải chống trán, đây là thói quen khi hắn ta suy tư điều gì.
Bạch lão đứng bên lại mỉm cười, nói: "Bệ hạ, chuyện về Khởi Nguyên Thương Thành truyền ra ngoài chỉ là chuyện sớm muộn, hơn nữa, ông chủ hoàn toàn không tỏ ý gì trước chuyện đó, hẳn là cũng không để tâm đâu."
Về vấn đề này, trước đó hai người cũng từng thảo luận với nhau, cuối cùng cho ra kết luận, cứ để tình hình tự phát triển.
Dù sao thì, bọn họ có muốn quản cũng quản không nổi.
Cơ Vô Hối thở dài, cười cười vẻ bất đắc dĩ: "Vốn trẫm còn tưởng những ngày tháng bình yên có thể kéo dài thêm một thời gian nữa, nhưng hiện tại xem ra điều đó đã thành hi vọng xa vời rồi."
Bạch lão liếc nhìn Cơ Vô Hối một cái, vẻ mặt hết sức quái dị.
Tháng ngày bình yên?
Bệ hạ, ngài cứ đùa.
Đương nhiên, những lời này ông ta chỉ nói trong lòng mình thôi...
Một ngày trôi qua rất nhanh.
Đến giờ đóng cửa hàng, Lạc Xuyên và Yêu Tử Yên ăn cơm tối rồi tiến vào thế giới giả tưởng.
Hiện tại mới là sân nhà của hai người.
Mặc dù ban ngày nhìn Lạc Xuyên có vẻ rất lười biếng, giống kiểu người nằm lười cả ngày, nhưng đến tối, hắn lại không một khắc thả lỏng bản thân.
Khiêu chiến phó bản của chế độ sàn đấu, chế độ khiêu chiến, cả hai đều là cách để Lạc Xuyên nâng cao thực lực.
Tính ra, chí ít mỗi ngày Lạc Xuyên đều sẽ tử trận trong thế giới giả tưởng vài trăm lần, kết hợp với thiên phú cực cao của hắn, có thể nói, hiện tại dù thực lực của Lạc Xuyên mới chỉ là tam giai nhưng sức chiến đấu tuyệt đối không thua kém tứ giai!
Điều đó có nghĩa là, hiện giờ sức chiến đấu của Lạc Xuyên đã ngang ngửa người tu luyện có cảnh giới Thần Hồn.
Tiện thể nhắc một câu, Lạc Xuyên mới tới Thiên Lan đại lục này hơn hai tháng mà thôi.
Tiến độ khủng bố như vậy hoàn toàn đã đạt tới trình vô tiền khoáng hậu.
Thời gian lặng lẽ trôi nhanh.
Trăng sáng treo phía chân trời, báo rằng giờ đã không còn sớm.
Lạc Xuyên bỏ mũ chơi game xuống, thở ra một hơi thật dài.
Hôm nay tới đây thôi.
Yêu Tử Yên ở bên cạnh cũng tháo mũ xuống, nhìn sang Lạc Xuyên, nhoẻn một nụ cười tươi.
"Ta đi ngủ trước đây, nhớ đóng cửa cẩn thận." Lạc Xuyên nói.
Yêu Tử Yên gật đầu: "Biết rồi, ông chủ."
Lạc Xuyên lên tầng trên, rửa mặt sơ qua rồi đi vào phòng riêng.
Không bao lâu sau, Yêu Tử Yên cũng bước lên tầng trên.
Tiếng bước chân nhanh chóng biến mất, hẳn nàng ấy cũng chuẩn bị đi nghỉ rồi.
Lạc Xuyên nằm trên giường, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Một đêm dài bình yên.
Hôm sau, khi bị đồng hồ sinh học đánh thức, Lạc Xuyên mở bừng mắt, tỉnh dậy.
Ánh nắng sớm mai đã rơi vào phòng, khung cảnh thật mơ mộng và lãng mạn.
Hắn nhanh nhẹn rời khỏi giường, thay quần áo, rửa mặt, hoàn thành chu trình khởi động quen thuộc buổi sáng trong vòng hơn chục phút.
Khi Lạc Xuyên chuẩn bị xuống nhà, chợt thấy Yêu Tử Yên ló mặt ra, nàng vẫn còn ngái ngủ, trông thật biếng nhác.
"Chào buổi sáng, ông chủ."
Yêu Tử Yên lơ mơ chào hỏi.
Mái tóc dài màu tím hơi rối xõa ra, váy ngủ rộng thùng thình cũng không che lấp được vóc người hoàn mỹ của nàng.
"Ừ, chào buổi sáng." Lạc Xuyên gật đầu, sắc mặt bình thản như thường.
Xuống tầng một, chuyện thứ nhất là mở cửa.
Hôm nay không giống như hôm qua, bên ngoài vắng ngắt, không một bóng người.
Hẳn là các khách hàng sau khi trải qua thể nghiệm ngày hôm qua đã biết được, khi Khởi Nguyên Thương Thành chưa tới giờ làm việc thì tốt nhất là đừng có tới.