Chương 272: Lời nói ra không làm người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không nguôi
"Ưm…"
Liễu Như Ngọc hơi mở to hai mắt, trên mặt hiện lên một sắc hồng.
Ngay sau đó, khí tức của nàng ta liên tục tăng lên.
Rất nhanh, âm thanh như có thứ gì đó vỡ vụn vang lên.
Không ngờ nàng ta lại vừa mới đột phá đến cảnh giới Quy Nguyên!
Trước đó Liễu Như Ngọc là Thần Hồn viên mãn, chẳng qua chỉ cách cảnh giới Quy Nguyên một bước ngắn.
Tư chất tăng lên giống như đâm thủng một tầng cửa sổ giấy, nước chảy thành sông!
Động tĩnh của Liễu Như Mị cũng không yếu hơn Liễu Như Ngọc bao nhiêu.
Xung quanh người nàng ta có hoa thơm nở rộ, tựa như mộng ảo.
Trong Khởi Nguyên Thương Thành, tiếng nhạc tuyệt vời bay bổng, mê hoặc hồn người.
Trong tiếng nhạc ấy, Bộ Ly Ca chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, đầu óc cũng mơ màng, rất thoải mái.
Ngay khi hắn ta muốn đắm chìm vào trong đó, trong lòng bỗng hốt hoảng, sau đó hồi thần lại, lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh.
Chỉ với tiếng nhạc này mà suýt nữa đã khiến tinh thần của hắn ta thất thủ!
Phải biết rằng trong nháy mắt hiện tượng lạ này xảy ra, hệ thống bảo vệ của Khởi Nguyên Thương Thành đã tự động kích hoạt.
Tiếng nhạc này hoàn toàn không có một chút sát thương nào.
Dù vậy, Bộ Ly Ca có tu vi yếu nhất thiếu chút nữa là bị lạc vào trong đó.
Vì thế, đủ để thấy chỗ đáng sợ của nó!
Trong mắt Yêu Tử Yên cũng hiện lên sự tò mò hiếm thấy.
Hiện tượng lạ cỡ này, thật ra có chút không tầm thường.
Sau mười mấy nhịp thở, hai người gần như đồng thời mở mắt ra.
Liễu Như Ngọc cảm nhận tu vi của mình, trên mặt tràn đầy vẻ kích động.
Thần Hồn và Quy Nguyên, cách nhau một ranh giới.
Chỉ khi tiến giai đến Quy Nguyên mới có nghĩa là thực sự bước vào hàng cường giả.
Liễu Như Mị hít sâu một hơi, khẽ cúi đầu với Lạc Xuyên ở ngoài Cửa hàng.
"Đa tạ ân tạo hóa của ông chủ."
Không được đáp lại, bây giờ Lạc Xuyên đã ngủ rồi…
Trong phút chốc, bầu không khí có chút tẻ ngắt.
"Khụ khu, ông chủ chính là như vậy, ngươi đừng để bụng." Yêu Tử Yên nhẹ giọng ho một tiếng, xem như cứu vãn tình hình.
Liễu Như Mị có chút dở khóc dở cười.
Trong lòng mình tràn đầy biết ơn, kết quả đương sự lại là dáng vẻ không thèm để ý.
Lòng biết ơn của người tu luyện Vấn Đạo viên mãn, dù ở đâu cũng cực kỳ quan trọng.
Nhưng ở trong Khởi Nguyên Thương Thành này, rõ ràng là không thích hợp…
Công pháp mà Liễu Như Mị tu luyện giống với Liễu Như Ngọc, đều là âm luật tương quan.
Mà trước đó tư chất tăng lên lại khiến cho công pháp nâng cao một bậc!
"Ta sẽ nhớ kỹ."
Liễu Như Mị nhìn sâu vào Lạc Xuyên, nhớ kỹ chuyện này.
Tính cách của ông chủ thật sự không giống như người thường.
Lúc này, Liễu Như Ngọc nhìn Yêu Tử Yên, bỗng nhiên thấy hứng thú.
"Tử Yên tỷ, ngươi có uống nước khoáng chưa?" Liễu Như Ngọc tò mò hỏi.
Yêu Tử Yên sửng sốt, rồi đáp: "Đã uống."
"Vậy tư chất tăng lên thế nào?" Bộ Ly Ca cũng thấy thích thú.
Yêu Tử Yên mỉm cười: "Huyết mạch tăng lên không ít."
Huyết mạch tăng lên, cũng có nghĩa là tư chất tăng lên.
Nhưng câu tiếp theo của Yêu Tử Yên lại khiến cho bọn họ chấn động vô cùng.
"Vận may có vẻ khá tốt, đến huyết mạch phản tổ." Giọng nói không khiến người ta kinh ngạc thì đến chết không ngừng của Yêu Tử Yên vang lên.
Ba người sửng sốt, bỗng thất thần.
Sau mấy nhịp thở, khi bọn họ lấy lại tinh thần, nhìn Yêu Tử Yên đang cười mãi, lập tức hít một hơi khí lạnh.
Huyết mạch phản tổ?
Chuyện chỉ tồn tại trong thời kỳ thượng cổ hoặc trong truyền thuyết thế mà lại xảy ra chân thật ngay trước mắt?
Nói thật, có chút khó tin.
Lúc này, Liễu Như Mị bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hơi mở to hai mắt: "Đợt đã, ta từng nghe nói, huyết mạch phản tổ hình như sẽ dẫn đến lôi kiếp thượng cổ, đúng không?"