Chương 281: Đã quên mất một chuyện quan trọng
Yêu Tử Yên có cảnh giới Tôn Giả, đã thức tỉnh huyết mạch Tử Thiên Hồ, thực lực không tầm thường.
Nhưng Thiên Lan đại lục rộng lớn khôn cùng, khó tránh khỏi sẽ lại xuất hiện một tên yêu tăng Vô Tướng như trước kia.
Sau khi Yêu Tử Yên nghe lời này của Lạc Xuyên, cười nói: "Biết rồi, ông chủ."
Nói lời tạm biệt xong, Yêu Tử Yên rời khỏi Khởi Nguyên Thương Thành.
Phương hướng nàng đi tới chính là dãy núi Cửu Diệu.
Lạc Xuyên nhìn theo bóng lưng của Yêu Tử Yên, mãi đến khi biến mất.
Hắn vẫn cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó…
Cho đến khi khí tức của Yêu Tử Yên hoàn toàn biến mất, Lạc Xuyên mới chợt giật mình, mở to hai mắt.
Hắn nhớ ra rồi!
Yêu Tử Yên quên nấu cơm tối cho mình rồi!
Chuyện quan trọng như thế mà lại quên mất!
Trong phút chốc, Lạc Xuyên chỉ muốn đấm ngực dậm chân.
Nhưng bây giờ Yêu Tử Yên cũng đã đi xa, không thể gọi nàng về đây đúng chứ?
Sau khi suy tư một phen, Lạc Xuyên định đến Phụng Tiên lâu giải quyết cơm chiều hôm nay.
À, không chỉ có hôm nay, còn có mấy ngày sau này nữa.
Bởi vì từ những lời của Yêu Tử Yên trước đó, không khó để đoán ra, nàng hẳn là phải rời đi vài ngày…
Phụng Tiên Lâu là tiệm cơm lớn nhất thành Cửu Diệu, đến giờ cơm thì luôn rộn ràng náo nhiệt.
Lạc Xuyên nhìn Phụng Tiên Lâu trước mặt, trong mắt đầy vẻ cảm thán.
Vốn cho là về sau mình sẽ không cần phải ra ngoài ăn cơm nữa, đáng tiếc thật đấy, cuối cùng vẫn phải quay lại nơi này.
Là lâu chủ của Phụng Tiên Lâu, Tả Vạn Kim đã từng thấp tha thấp thỏm trong một khoảng thời gian mà Lạc Xuyên không đến đây.
Ông ta sợ là đồ ăn trong lâu không hợp khẩu vị của vị đại nhân kia nên mới tạo thành hiện tượng như vậy.
Lại qua mấy ngày, cũng không nhận được tin tức gì của Cơ Vô Hối, trái lại Tả Vạn Kim còn thở phào nhẹ nhõm.
Không phải nguyên nhân từ Phụng Tiên Lâu, vậy mọi việc đều dễ nói.
Hôm nay, Tả Vạn Kim vẫn đi dạo trong Phụng Tiên Lâu như trước kia.
Đây là thói quen của ông ta.
Ngay khi Tả Vạn Kim đi đến cửa, thân thể bỗng nhiên cứng đờ.
Bởi vì ông ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Tả Vạn Kim nuốt nước bọt, trong lòng sợ hãi đến sụp đổ.
Tại sao vị đại lão này lại tới đây?
"Vẫn là chỗ cũ, tùy tiện mang lên vài món cho ta."
Lạc Xuyên chú ý đến Tả Vạn Kim, vẻ mặt bình thản nói.
Lúc này, trong Phụng Tiên Lâu có không ít khách hàng.
Bọn họ thấy Lạc Xuyên vậy mà lại nói những lời như vậy với Tả Vạn Kim, trên mặt lập tức tỏ vẻ hóng chuyện.
Tả Vạn Kim là ai?
Lâu chủ Phụng Tiên Lâu!
Mà Phụng Tiên Lâu lại là sản nghiệp của hoàng thất, cho nên Tả Vạn Kim xem như là người của hoàng gia!
Bất kể là thân phận hay là địa vị đều cực kỳ không tầm thường.
Trong thành Cửu Diệu này, ông ta vẫn có tên tuổi rất lớn.
Phân nửa người tu luyện gặp được đều phải cung kính gọi một tiếng Tả lâu chủ.
Đành chịu, bởi vì Tả Vạn Kim lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa còn thù dai…
Bây giờ, trong lòng mọi người đã bắt đầu suy đoán kết cục của Lạc Xuyên.
Là bị đánh rồi ném ra ngoài, hay là không thể thoát được?
Bởi vì trên người Lạc Xuyên không phát ra chút linh khí nào, trong mắt những người ở đây, hoàn toàn chỉ là một người bình thường.
Nhiều lắm cũng chỉ là cảm giác mang lại cho người khác có chút khác biệt thôi…
Con người, đều dễ quên.
Lạc Xuyên không đến Phụng Tiên Lâu một thời gian dài như vậy, những khách hàng này đã quên gương mặt và hành vi trước đây của hắn.
Nhưng Tả Vạn Kim không giống thế!
Ông ta không chỉ không quên, lại còn nhớ rất rõ ràng!
Bởi vì không dám quên!
Bây giờ Lạc Xuyên lại xuất hiện, quả thật khiến cho ông ta sợ hãi không thôi.
"Vâng vâng vâng! Mời ngài đi theo ta!" Tả Vạn Kim cung kính nói.
Thái độ kia, có nói là cúi đầu khom lưng cũng không quá lời chút nào.
Editor lảm nhảm: Trời ơi hôm nay còn thiếu 5c hằng ngày mà không biết sao muội quên đăng!!! Chân thành xin lỗi các đại thần, tự phạt thêm 1c hối lỗi... Muội đăng ngay bây giờ luôn đây!!! Huhuhu...