Chương 291: Ta chỉ thèm thân thể của nó
Thiên Cơ Các?
Nghe đến cái tên xa lạ này, Lạc Xuyên sinh lòng nghi hoặc.
Hắn không quá hiểu bố cục của Thiên Lan đại lục, những thế lực trên đó càng khỏi nhắc tới làm gì.
Nhưng nếu đánh giá từ thực lực của hai người này thì không khó nhận ra, Thiên Cơ Các có thể giáo dục ra những đệ tử như vậy, tất nhiên thực lực sẽ không kém được.
Hơn nữa, Lạc Xuyên còn có điểm ấn tượng trước cái tên Thiên Cơ Các. Lấy hẳn tên là Thiên Cơ, thú vị thật đấy.
Hẳn hắn đã quên, cái tên Khởi Nguyên Thương Thành của nhà hắn còn khí phách hơn Thiên Cơ Các nhiều.
Suy nghĩ một chút, Lạc Xuyên nghiêm túc giới thiệu bản thân: "Ta là Lạc Xuyên, hiện đang ở trong thành Cửu Diệu thuộc Thiên Tinh đế quốc, ừm... là một... ông chủ."
Vốn nửa câu đầu của Lạc Xuyên nghe rất bình thường.
Trần Mặc và Trần Y Y suy đoán rằng Lạc Xuyên hẳn là một vị cường giả đang ẩn cư ở thành Cửu Diệu.
Cường giả ấy mà, ẩn cư ngay giữa thành thị mới là đại ẩn, mọi người đều biết đó.
Nhưng nghe nốt nửa câu sau, hai người lập tức lâm vào bối rối.
Ông chủ?
Loại cường giả có cảnh giới cao như ngươi, lại nói mình là một ông chủ?
Hai người liếc nhìn nhau, đều nhận ra vẻ cổ quái hiện trên mặt đối phương.
Đam mê của cường giả quả thực khó mà phỏng đoán được.
Lạc Xuyên thấy sắc mặt hai người biến hóa kì quái như vậy nhưng vẫn không có ý định giải thích một lời.
Hắn suy nghĩ giây lát rồi hỏi: "Sao các ngươi lại đến đây?"
Trần Y Y giành trước, đáp: "Sư phụ bảo chúng ta rằng ở đây có cơ duyên."
Lạc Xuyên kinh ngạc.
Tiên tri ư?
Thiên Cơ Các này xem ra không đơn giản nhỉ!
"Khụ khụ, còn có một nguyên nhân nữa." Trần Mặc bổ sung, đưa mắt nhìn về phía con Thất Thải Lưu Ly Kê đã lặng lẽ nhích ra xa mười mấy mét.
Thấy cả ba cặp mắt đổ dồn về phía mình, Thất Thải Lưu Ly Kê muốn phát điên lên mất thôi.
Các ngươi tự nói chuyện đi, chuyển dời trọng tâm câu chuyện lên người ta làm gì hả!
"Yêu thú này, rất tốt!" Lạc Xuyên đánh giá một câu.
"Đương nhiên rồi." Trần Y Y gật đầu vẻ tự hào, "Sư phụ từng nói, lông đuôi của Thất Thải Lưu Ly Kê có thể giúp tăng lên xác suất thành công khi thăm dò thiên cơ."
Lạc Xuyên gật đầu, ánh mắt vẫn dán lên người Thất Thải Lưu Ly Kê.
Lúc này, đến phiên Trần Mặc và Trần Y Y khẩn trương.
Mức độ trân quý của Thất Thải Lưu Ly Kê không cần nói cũng biết, nếu người này cũng muốn chiếm hữu nó thì hai người bọn họ hoàn toàn không có cơ hội nào giành được cả.
Thất Thải Lưu Ly Kê, dưới ánh trăng chiếu rọi, lông chim toàn thân phản xạ ra những ánh sáng sặc sỡ đủ màu, hai con mắt như viên hồng ngọc sáng lấp lánh, chỉ số thông minh còn khá cao.
Điểm đáng chú ý nhất chính là bộ lông đuôi của nó.
Lông đuôi sáng lấp lánh như ngọc lưu ly, phát ra một cảm giác huyền diệu khó tả, tựa như ẩn chứa thiên địa chi lý.
Thứ trân quý nhất trên người Thất Thải Lưu Ly Kê chính là lông đuôi của nó.
Mà mục tiêu của Trần Mặc và Trần Y Y cũng chính là bộ lông đuôi này.
Có điều, hai người hoàn toàn không đoán được, thứ làm Lạc Xuyên thèm muốn, thực ra chính là thân thể nó cơ...
Không để ý đến thái độ của hai người kia, Lạc Xuyên vươn tay chộp một cái, Thất Thải Lưu Ly Kê lập tức lọt vào tay hắn.
Ánh mắt như viên hồng ngọc nhìn hắn tràn đầy tuyệt vọng.
Trần Mặc cắn răng nói: "Tiền bối, lông đuôi của Thất Thải Lưu Ly Kê này vô cùng quan trọng với chúng ta, chúng ta nguyện lấy những thứ xứng đáng để đổi lấy nó."
Nói ra những lời này, Trần Mặc đã coi như dốc toàn bộ dũng khí.
Tiền tài không được để lộ ra ngoài, đạo lý này hắn ta hiểu.
Nhưng lông đuôi của Thất Thải Lưu Ly Kê chính là thứ quý hiếm không phải tiền tài có thể mua nổi.
Hơn nữa, vị tiền bối này thoạt nhìn không phải hạng hung ác gì, chỉ là cái mặt có vẻ như bị liệt cơ chút thôi...
Đoạn sau cùng chính là đánh giá của Trần Mặc dành cho Lạc Xuyên.