Thần Cấp Đại Điếm Trưởng

Chương 92: Lôi kiếp hiện thế

Chương 92: Lôi kiếp hiện thế

"Vậy à…"
Cơ Vô Hối thở dài, có chút bất đắc dĩ.
Xem ra, muốn phong tỏa mọi tin tức liên quan đến Quỳnh Tương Lộ có thể sẽ vô cùng khó khăn.
Ngay lúc này, tầm mắt của hắn ta bỗng nhiên rơi trên mấy bức tượng xung quanh.
Cơ Vô Hối như nghĩ đến điều gì, nhất thời đứng sững ở đó.
Dần dần, một vẻ ngạo nghễ xuất hiện trong mắt Cơ Vô Hối.
"Cho dù là cường giả đều đến thành Cửu Diệu thì sao? Ở đây, tất cả đều phải tuân thủ luật pháp mà ta lập ra!"
"Ta, không thua kém gì những vị hoàng đế đời trước của Thiên Tinh đế quốc!"
"Ta, là Thiên Tinh Đại Đế!"
Như là đang chứng minh cái gì đó, Cơ Vô Hối gằn từng chữ một.
Vì sao phải phong tỏa tin tức về Khởi Nguyên Thương Thành?
Thiên Tinh đế quốc ở trong sự hỗn loạn mới có được thời cơ vùng dậy!
Bạch lão nhìn một màn này, trên mặt xuất hiện một nụ cười.
Đã bao lâu rồi, cảm giác nhiệt huyết này mới lại xuất hiện trên người Cơ Vô Hối.
Từ mấy chục trước đi theo cơ Vô Hối, Bạch lão đã chứng kiến sự thay đổi của hắn ta, từ ngông cuồng ngang ngạnh đến thận trọng.
Cơ Vô Hối bây giờ mới chân chính đối diện với mong muốn ban đầu của hắn ta.
"Đến rồi ư?"
Bạch lão dường như đã cảm ứng được cái gì đó, nhìn lên bên trên.
Tầm mắt của ông ta như xuyên thấu qua nóc đại điện, lên tận bầu trời.
"Lôi kiếp, đến đây rồi…"
Cơ Vô Hối đương nhiên cũng cảm nhận được sự dao động, chậm rãi nói.
Lôi kiếp, là một kiếp nạn mà người tu luyện phải trải qua khi muốn đột phá!
Đương nhiên, cũng không phải tất cả những lần đột phá của người tu luyện đều phải trải qua lôi kiếp.
Ít nhất cũng phải trên cảnh giới Vấn Đạo!
Uy lực của lôi kiếp cũng khác nhau.
Nói chung, cảnh giới càng cao, uy lực của lôi kiếp cũng càng mạnh.
Yêu thú độ kiếp còn nguy hiểm không thua gì so với người tu luyện.
Cùng lúc đó, bên ngoài.
Tuy rằng đã là chạng vạng, nhưng phía chân trời đằng xa vẫn có một vầng mặt trời chiều.
Ánh nắng màu vàng cam buông xuống, phủ một lớp lụa mỏng mông lung lên vạn vật.
Một hiện tượng lạ đột nhiên xảy ra.
Mây đen dày đặc không biết từ lúc nào đã trải rộng trên bầu trời, giống như một tấm màn đen sì không một kẽ hở.
Từng tiếng đùng đoàng nặng nề theo đó vang lên, qua vài tia sáng xuất hiện ngẫu nhiên, có thể nhìn thấy lôi xà uốn lượn trong mây!
Tất cả yêu thú trong dãy núi Cửu Diệu đều run rẩy dưới thiên uy huy hoàng, không dám nhúc nhích chút nào.
Hiện tượng lạ xuất hiện ở phía chân trời, trong thành Cửu Diệu, rất nhiều người tu luyện phát hiện ra hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời.
Đối với người bình thường, lôi kiếp không có một chút ảnh hưởng nào.
Nhưng đối với người tu luyện, áp lực mà lôi kiếp sinh ra lại thật sự tồn tại.
Thực lực càng mạnh, ảnh hưởng phải chịu cũng càng lớn.
"Hả? Sao bỗng dưng trời tối sầm vậy? Mây đen này từ đâu đến?"
"Đây là… lôi kiếp! Chẳng lẽ có cao thủ siêu cấp nào đó gần đây tiến giai hay sao?"
"Lôi kiếp kinh khủng như thế, chỉ sợ đã là cảnh giới Vấn Đạo hậu kỳ, khoảng cách đến Tôn Giả đã không còn xa…"
Vô số người nhìn mây đen lập lòe sấm chớp trên bầu trời, đủ loại suy nghĩ.
Trong Túy Nguyệt Hiên, học viên trong Lăng Vân học phủ đều mang vẻ mặt nghiêm trọng.
Ứng Vô Cực và Mộ Dung Hải Đường đều kinh ngạc nhìn về bầu trời phía xa.
"Lôi kiếp của Vấn Đạo cửu phẩm, nếu thành công vượt qua, thế gian lại có thêm một cao thủ Vấn Đạo cửu phẩm viên mãn!" Mộ Dung Hải Đường thán phục.
"Nhìn phương hướng của lôi kiếp, hẳn là khoảng cách đến thành Cửu Diệu không tính là xa. Ta định đến đấy xem." Ứng Vô Cực mặt không biểu cảm nói.
Mộ Dung Hải Đường gật đầu: "Ta cũng đi, xem thử rốt cuộc là cường giả nào đang độ kiếp!"
Sau đó, Mộ Dung Hải Đường nhìn về phía đám học viên, nghiêm túc nói: "Về phần các người, đều thành thật ngoan ngoãn ở yên trong Túy Nguyệt Hiên cho ta! Nếu lúc bọn ta trở về, phát hiện có ai ra ngoài một mình…"
Mộ Dung Hải Đường nhìn lướt qua đám học viên, hơi híp mắt, trên người tản ra một loại khí tức nguy hiểm, ý tứ không cần nói cũng biết.
Thấy vậy, đám học viên nhất thời đồng loạt rùng mình một cái.
"Yên tâm đi Hải Đường lão sư, chúng ta nhất định sẽ không đi ra ngoài!"
Thời điểm mấu chốt, vẫn là Giang Nhã Thường đứng dậy, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Mộ Dung Hải Đường hài lòng gật đầu, sau đó cùng Ứng Vô Cực rời khỏi Túy Nguyệt Hiên.
Các học viên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Giữa hai lão sư, tuy rằng Ứng Vô Cực tính tình lạnh nhạt, Mộ Dung Hải Đường dịu dàng đáng mến.
Có điều các học viên này vẫn sợ Mộ Dung Hải Đường nhất.
Cách nàng ta trừng phạt người khác, chỉ cần trải qua một lần là khiến người ta cả đời khó quên…
"Phù, Nhã Thường, nhờ có ngươi, bằng không Hải Đường lão sư không biết còn muốn nói gì nữa." Cố Vân Hi cười hì hì, nói.
Các đệ tử còn lại cũng liên tục gật đầu…
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất