Thần Hào: Bắt Đầu Nhận Thưởng Khen Thưởng Mười Tỉ Xí Nghiệp

Chương 28: Siêu thần y thuật

Chương 28: Siêu thần y thuật
Ngoài miệng nói vậy, nhưng Tống Viễn Sơn vẫn cảm thấy rất khó xử.
Chu Hải Phong, con trai của chủ tịch Hồng Hồ Dược Nghiệp, ở Ma Đô có địa vị, có nhân mạch.
Còn Lâm Phàm cũng không kém, trên danh nghĩa có hai công ty, tài sản hơn 10 tỷ.
Quan trọng nhất là, con gái ông lại thích Lâm Phàm.
Thật khó xử, Tống Viễn Sơn không dễ đắc tội bên nào.
Trước đây ông còn có thể tác hợp Tống Tuyết Nhi với Chu Hải Phong, nhưng hiện tại thì không được rồi.
"Tuyết Nhi, con cũng qua xem thử đi!" Chu Hải Phong cười nói.
"Con không hiểu lắm về hội họa!"
Tống Tuyết Nhi kéo Lâm Phàm đi tới.
Chu Hải Phong nói, "Thật ra anh cũng không hiểu lắm, bức họa này anh bỏ ra hơn 2 triệu mua đấy!"
Chu Hải Phong cố ý liếc nhìn Lâm Phàm.
Lại một lần nữa khiêu khích.
"Hơn 2 triệu? Tôi nhìn thế nào lại cảm thấy bức họa này hai trăm tệ cũng không đáng ấy!"
Lâm Phàm thấy buồn cười.
Nhà anh cũng có một bức Từ Vị 《 Hoa Điểu Đồ 》, tuy rằng cảnh tượng không giống lắm, nhưng về ý nhị thì kém xa.
Nói cách khác, tám phần mười đây là một bức họa giả.
"Lâm Phàm, vật gì có thể ăn bậy, nhưng lời nói không thể nói lung tung, lẽ nào cậu cho rằng bức họa này là giả?"
Chu Hải Phong tức giận.
"Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, anh kích động vậy làm gì?" Lâm Phàm không nói gì.
"Lâm Phàm, lẽ nào cậu cũng có thú sưu tầm cổ họa à?" Tống Tuyết Nhi hỏi.
"Không có!" Lâm Phàm lắc đầu.
Chu Hải Phong cười lạnh nói, "Bức họa này tôi đã đưa cho chuyên gia giám định rồi, lẽ nào mắt của cậu còn tinh hơn chuyên gia?"
Nghe Lâm Phàm nói vậy, Tống Viễn Sơn chăm chú quan sát bức họa kia.
Vừa nãy không để ý, nghe Lâm Phàm nhắc, Tống Viễn Sơn cũng nhìn ra vài điểm dị dạng.
"Lâm Phàm, cậu đừng ở đây làm trò cười, nói tranh này là giả thì chỉ chứng minh cậu vô tri thôi!"
Lâm Phàm bình tĩnh nói, "Tôi đương nhiên không sánh được với chuyên gia, có điều nhà tôi cũng vừa vặn có một bức 《 Hoa Điểu Đồ 》!"
"Thật hay giả, so sánh một chút là biết ngay!"
Trong điện thoại của Lâm Phàm có ảnh chụp bức Từ Vị 《 Hoa Điểu Đồ 》, anh mở ra.
So sánh hai bức, quả thực chi tiết nhỏ không giống nhau.
Bức họa Chu Hải Phong mang ra tuy rằng phảng rất giống, nhưng cái thần thái thì độc nhất vô nhị.
"Bức tranh này, quả thật có chút vấn đề!"
Sau khi so sánh, Tống Viễn Sơn đưa ra kết luận.
"Tống thúc, tranh này đã được chuyên gia giám định rồi, không thể nào..."
Bị vạch trần, Chu Hải Phong vẫn cố gắng giải thích.
Tống Viễn Sơn không phải người ngốc, ông biết giới đồ cổ lắm nước.
"Hải Phong, chuyên gia cũng có lúc nhìn nhầm, lần này cháu có thể bị người ta lừa rồi!"
Là tranh giả hay không, Chu Hải Phong rõ ràng nhất.
Thực ra hắn muốn lừa Tống Viễn Sơn.
Nhưng đến bước này, vở kịch không thể diễn tiếp được nữa.
Đều tại cái tên Lâm Phàm này.
Đáng ghét!
"Tống thúc, xin lỗi, cháu không ngờ bỏ ra giá cao lại mua phải tranh giả!"
Chu Hải Phong bắt đầu giả bộ đáng thương.
Chỉ có như vậy, hắn mới có đường xuống.
Nếu để Tống Viễn Sơn biết hắn cố ý, thì xong đời.
"Cháu còn ít kinh nghiệm, chịu thiệt cũng bình thường thôi!" Tống Viễn Sơn không nghi ngờ nhiều.
"Tống thúc, cháu còn có việc, xin phép đi trước!"
Chu Hải Phong sắc mặt khó coi, không tiện ở lại thêm.
"Ừ, cháu về trước đi!"
Chu Hải Phong mang bức họa giả, mặt mày ủ rũ bỏ đi.
Từ giờ phút này, hắn và Lâm Phàm không đội trời chung.
"Lâm Phàm, nhà cậu cũng có một bức Từ Vị 《 Hoa Điểu Đồ 》 à?" Tống Viễn Sơn hiếu kỳ hỏi.
"Vâng, nếu Tống thúc muốn xem, hôm nào rảnh tôi mang đến cho chú!"
"Không cần, không cần!"
Ngoài miệng khách sáo, thực ra Tống Viễn Sơn vẫn rất muốn xem.
Lâm Phàm nhìn thấu nhưng không nói ra.
Ngồi ở nhà Tống Viễn Sơn một lúc, Lâm Phàm cũng cáo từ.
Anh vốn đến đây giả làm bạn trai Tống Tuyết Nhi, giờ nhiệm vụ hoàn thành, cũng nên đi rồi.
Lâm Phàm xuống lầu, vừa định lên xe.
Lúc này, Chu Hải Phong xuất hiện sau lưng Lâm Phàm.
Tên này vẫn chưa bỏ đi, hắn muốn cảnh cáo Lâm Phàm.
"Lâm Phàm, tôi khuyên cậu sau này nên tránh xa Tuyết Nhi ra, nếu không, hậu quả rất nghiêm trọng đấy!"
Chu Hải Phong đe dọa.
"Tôi ghét nhất là bị người khác đe dọa!" Lâm Phàm không hề sợ hãi.
Chu Hải Phong cười khẩy, "Cậu không đấu lại tôi đâu, nếu không nghe lời khuyên, có ngày cậu sẽ hối hận!"
Lâm Phàm cười nhạt, không hề để Chu Hải Phong vào mắt.
"Chúng ta cứ chờ xem!"
Chu Hải Phong lên một chiếc Audi, lái xe đi.
Nhìn Chu Hải Phong rời đi, Lâm Phàm không vội lên xe.
Tên này uống rượu mà dám lái xe.
Tốt lắm, hôm nay Lâm Phàm sẽ làm một công dân tốt.
Anh lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.
"Alo, tôi muốn báo cáo!"
"Có người say rượu lái xe, ở đường Thanh Tĩnh, đúng, biển số xe là..."
...
Lâm Phàm về đến trang viên, thấy Trịnh Hiểu Tình đang khuân đồ.
Cô ấy thật sự chuyển đến trang viên ở.
Buổi tối, Tống Tuyết Nhi cũng đến.
"Lâm Phàm, tôi trả nợ anh đây!"
"Hai bình rượu 36 vạn, thêm cả lá trà nữa, coi như tôi nợ anh 4 triệu nhé!"
Tống Tuyết Nhi không xoay được nhiều tiền như vậy, chỉ có thể nợ.
"Không sao!" Lâm Phàm không để ý.
Dù sao 4 triệu với anh chỉ là con số nhỏ.
"Tôi đã đặt chỗ ở Dật Long Hiên rồi, tối mai anh và Hiểu Tình phải đến ăn cơm đấy!" Tống Tuyết Nhi cười nói.
Nếu không có Lâm Phàm, giọng hát của cô ấy đã không tốt lên được.
Tống Tuyết Nhi rất cảm kích.
"Tôi bận lắm, chắc không có thời gian đâu!" Trịnh Hiểu Tình nói.
"Ông chủ của cô ở đây này, xin phép anh ấy là được!" Tống Tuyết Nhi chỉ Lâm Phàm.
Trịnh Hiểu Tình bất đắc dĩ, đành đồng ý.
Tống Tuyết Nhi và Trịnh Hiểu Tình hàn huyên vài phút rồi ra về.
Một đêm trôi qua nhanh chóng.
Lâm Phàm mở mắt ra.
"Đánh!"
Âm thanh hệ thống chậm rãi truyền đến.
"Keng, chúc mừng ký chủ nhận được 15% cổ phần Đường Thị Film!"
"Keng, chúc mừng ký chủ nhận được 100 triệu tệ!"
"Keng, chúc mừng ký chủ nhận được Siêu Thần Y Thuật!"
Đường Thị Film, công ty niêm yết với giá trị thị trường hơn 100 tỷ.
Thời kỳ đỉnh cao, đây là công ty truyền hình số một số hai Hoa Hạ.
Đáng tiếc, mấy năm gần đây dần suy thoái theo sự trỗi dậy của các nền tảng video trực tuyến.
Tuy nhiên, sức ảnh hưởng của Đường Thị Film vẫn còn rất lớn, vì dưới trướng có không ít minh tinh nổi tiếng.
Lâm Phàm nhận được 15% cổ phần này, cũng đáng giá hơn một trăm triệu.
"Siêu Thần Y Thuật? Cái gì thế?"
Lâm Phàm mơ hồ.
Hệ thống giới thiệu, "Sử dụng kỹ năng này, ký chủ sẽ có được kiến thức y học, bao gồm một số kiến thức vượt trội!"
Nghe hệ thống nói vậy, Lâm Phàm vô cùng phấn khích.
Chẳng phải có nghĩa là sau này anh sẽ là thần y sao?
Lâm Phàm chưa từng nghĩ đến việc làm bác sĩ, nhưng kỹ năng càng nhiều càng tốt.
"Không tệ, hệ thống này không tính là nâng cấp vô ích!"
"Đến cả Siêu Thần Y Thuật cũng có!"
Lâm Phàm vừa nói xong, liền cảm thấy một lượng lớn tri thức tràn vào đầu.
Lượng thông tin đó quá nhiều, khiến Lâm Phàm cảm thấy trán tê rần, rồi ngất đi...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất