Chương 29: Đường Thị Film
Đến tận giữa trưa, Lâm Phàm mới mơ màng tỉnh lại.
Nhìn điện thoại di động, cậu phát hiện đã hơn mười hai giờ.
Hơn nữa trên điện thoại còn có vài cuộc gọi nhỡ.
"Hệ thống, chuyện gì xảy ra vậy? Sao tôi lại bị ngất?" Lâm Phàm hỏi.
"Do lượng thông tin y học quá lớn, kí chủ nhất thời không tiếp nhận được!"
"Cũng may kí chủ đã dùng thuốc gen sơ cấp, nếu là người bình thường thì đã sớm hóa ngớ ngẩn rồi!"
Đúng vậy, lúc này trong đầu Lâm Phàm thực sự có thêm rất nhiều kiến thức.
Nhưng vì vừa mới tiếp thu thông tin, đầu cậu vẫn còn hơi đau.
Từ bây giờ, Lâm Phàm cũng là một bác sĩ.
Lâm Phàm thức dậy đánh răng rửa mặt.
"Lâm tiên sinh!"
Thấy Lâm Phàm đi ra, Dương Lâm Lâm tiến lên chào hỏi.
"Sao sáng sớm không gọi tôi dậy?"
Dương Lâm Lâm đáp: "Tôi vào phòng gọi anh rồi, nhưng Lâm tiên sinh ngủ say quá, chắc là không nghe thấy!"
"Được rồi!" Lâm Phàm bất đắc dĩ.
Cơm trưa cũng đã nấu xong, Lâm Phàm đi ăn cơm.
Đang ăn cơm thì chuông cửa reo.
"Lâm Lâm, có người đến kìa, em ra xem xem!"
Dương Lâm Lâm đang dọn dẹp phòng, nghe Lâm Phàm gọi liền đi ra cổng lớn.
Ước chừng hơn một phút sau, Dương Lâm Lâm đi đến trước mặt Lâm Phàm.
"Lâm tiên sinh, bên ngoài có một người tên Đường Nghệ Sinh nói muốn gặp anh!"
"Đường Nghệ Sinh? Không quen!"
Lâm Phàm lắc đầu, nếu là người không quen biết thì cậu sẽ không gặp.
"À, ông ta nói mình là chủ tịch Đường Thị Film!"
Đường Thị Film?
Lâm Phàm nhớ ra, sáng nay cậu đã nhận được 15% cổ phần của Đường Thị Film.
Vậy nên, cậu cũng là cổ đông của Đường Thị Film.
Nhưng chủ tịch Đường Nghệ Sinh tìm cậu để làm gì?
Lâm Phàm không nghĩ ra.
"Lâm tiên sinh, nếu anh không muốn gặp thì tôi ra nói với ông ta một tiếng!" Dương Lâm Lâm nói.
"Mời ông ta vào đi!"
Đường Nghệ Sinh trong giới kinh doanh cũng coi như là một nhân vật có tiếng tăm, gặp mặt cũng không sao.
Một lát sau, Dương Lâm Lâm dẫn một người đàn ông trung niên đi vào.
Người đàn ông trung niên mặt chữ điền, mặc bộ vest đen.
Giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ uy nghiêm, nhưng giờ phút này, trên mặt ông ta lại tươi cười.
"Xin chào, tôi là Đường Nghệ Sinh, chủ tịch Đường Thị Film!"
Đường Nghệ Sinh tự giới thiệu.
Ông ta đã gọi vài cuộc điện thoại cho Lâm Phàm nhưng không ai nghe máy.
Vì vậy, ông ta tự mình đến đây.
"Lâm lão đệ, thật không tiện, mạo muội đến thăm, làm phiền cậu dùng cơm!"
Tiếng "Lâm lão đệ" này của Đường Nghệ Sinh khiến Lâm Phàm có chút không quen.
Mới lần đầu gặp mặt đã xưng huynh gọi đệ rồi sao?
"Không sao, tôi ăn no rồi!"
Lâm Phàm đặt bát đũa xuống.
Đường Nghệ Sinh đánh giá một lượt trang trí phòng khách rồi cười nói: "Lâm lão đệ đúng là người biết hưởng thụ!"
"Ông nói thẳng tìm tôi có chuyện gì đi!" Lâm Phàm cũng không muốn nghe Đường Nghệ Sinh nói lời vô nghĩa.
"Lâm lão đệ thẳng thắn, tôi thích!"
Đường Nghệ Sinh lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Lâm Phàm.
"Lần đầu gặp mặt, tôi cũng không có gì tốt để tặng, chiếc đồng hồ này xin Lâm lão đệ nhận cho!"
Đó là một chiếc đồng hồ Rolex, giá khoảng hai trăm triệu.
Phải nói rằng, Đường Nghệ Sinh này cũng thật hào phóng.
Lần đầu gặp mặt đã tặng loại quà này.
Lâm Phàm cầm chiếc đồng hồ lên xem rồi đặt xuống.
"Lễ vật không cần đâu, Đường tiên sinh, chúng ta cũng không thân thiết lắm!"
"Bắt người tay ngắn, ăn người miệng mềm."
Khi chưa rõ mục đích của đối phương, Lâm Phàm sẽ không tùy tiện nhận đồ của Đường Nghệ Sinh.
Đường Nghệ Sinh có vẻ hơi lúng túng.
"Lâm lão đệ, chuyện cậu nhận được 15% cổ phần của Đường Thị Film hôm nay là thật chứ?"
"Đúng là có chuyện đó!" Lâm Phàm đáp, "Ông cũng không cần phải vòng vo, có chuyện gì cứ nói thẳng đi!"
"Xem ra Lâm lão đệ không biết tình hình hiện tại của Đường Thị Film!"
Đường Nghệ Sinh nói tóm tắt, kể cho Lâm Phàm nghe về tình hình của Đường Thị Film.
Thì ra ngoài Đường Nghệ Sinh ra, Đường Thị Film còn có một cổ đông lớn khác.
Hai người minh tranh ám đấu, đều muốn giành quyền kiểm soát Đường Thị Film.
Nhưng thế lực của hai người ngang nhau, đấu đá mấy năm vẫn chưa phân thắng bại.
Việc Lâm Phàm đột nhiên có được 15% cổ phần đồng nghĩa với việc ai lôi kéo được Lâm Phàm, người đó sẽ chiếm thế chủ động.
"Lâm lão đệ, Đường Thị Film là do cha tôi tự tay gây dựng, tôi không thể để đối phương cướp đi quyền kiểm soát!"
"Vì vậy, chuyện này cậu nhất định phải giúp tôi!"
Lâm Phàm lắc đầu.
Thật lòng mà nói, ai làm chủ tịch Đường Thị Film thì liên quan gì đến cậu.
Cậu chỉ cần giữ kỹ 15% cổ phần là được.
Hơn nữa, khi chưa biết rõ tình hình, Lâm Phàm cũng sẽ không dễ dàng đứng về bên nào.
Thấy Lâm Phàm im lặng, sắc mặt Đường Nghệ Sinh lập tức thay đổi.
Ông ta nghĩ đến một khả năng xấu nhất.
Chẳng lẽ Lâm Phàm là người của đối thủ?
Nếu đúng là như vậy thì chức chủ tịch của ông ta khó giữ được rồi.
Lâm Phàm nói: "Tôi không có hứng thú tham gia vào cuộc chiến quyền lực nội bộ công ty, nếu không có gì khác thì mời ông về cho!"
Đường Nghệ Sinh không chắc chắn, hỏi lại: "Lâm lão đệ, vậy là cậu định giữ thái độ trung lập sao?"
Nếu Lâm Phàm giữ trung lập thì Đường Nghệ Sinh vẫn còn cơ hội.
Ông ta sợ Lâm Phàm đứng về phía đối thủ.
"Đúng vậy, tôi không giúp ai cả!" Lâm Phàm nói.
Đường Nghệ Sinh cười nói: "Không sao, coi như Lâm lão đệ giữ trung lập, hôm nay tôi cũng coi như đã kết giao được với cậu!"
Khách sáo vài câu, Đường Nghệ Sinh liền rời đi.
Chiếc đồng hồ Rolex kia, Đường Nghệ Sinh cũng không mang theo.
Nhân lúc có thời gian, Lâm Phàm tìm hiểu tình hình hiện tại của Đường Thị Film.
Sự tranh đấu nội bộ ở Đường Thị Film rất kịch liệt, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến công ty phát triển không thuận lợi trong những năm qua.
Lâm Phàm hiện tại nắm giữ cổ phần của Đường Thị Film, muốn làm ngơ cũng không phải dễ.
Nhưng Lâm Phàm cũng không muốn vội vàng đứng về phe nào, cậu định xem xét tình hình rồi tính tiếp.
Buổi tối, Trịnh Hiểu Tình trở về.
Trịnh Hiểu Tình về phòng thay quần áo rồi đi ra cổng trang viên.
Khi thấy Lâm Phàm lái chiếc Pagani Huayra, Trịnh Hiểu Tình lộ ra một nụ cười khổ.
"Lâm Phàm, sao cậu lại đổi xe?"
"Không phải đổi xe, chiếc xe này là tôi mới mua!"
Lâm Phàm đương nhiên sẽ không nói chiếc xe này là từ hệ thống mà có.
"Đây chính là cuộc sống của người có tiền sao? Quả nhiên, tôi không thể hiểu nổi!"
Cứ tiếp tục thế này thì gara trong trang viên phải xây thêm mất.
Trịnh Hiểu Tình lên xe, không nói thêm gì nữa.
Cô bây giờ chỉ muốn nỗ lực làm việc rồi mua một chiếc xe thuộc về mình.
Lâm Phàm lái xe đến Dật Long Hiên, nhân viên phục vụ ở đây vô cùng cung kính.
"Lâm tiên sinh, anh muốn tìm Lữ quản lý sao? Tôi đi gọi anh ấy!"
Mọi người đều biết Lâm Phàm là ông chủ của Dật Long Hiên.
"Không cần gọi đâu, bạn tôi hẹn tôi đến ăn cơm, ăn xong là đi, mọi người cứ bận việc của mình đi!"
Lâm Phàm và Trịnh Hiểu Tình đi lên phòng khách ở tầng năm.