Chương 14: Không thể tưởng tượng nổi Chu Hạo
"Không làm gì, chỉ là có chút việc muốn hỏi hắn một chút."
Liễu Mộng nhìn Lý Nguyệt rồi nói.
Ngữ khí bình thường, lại khiến Lý Nguyệt cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
Cũng đúng, chủ động thêm WeChat cũng không nhất định là có hảo cảm.
Dù sao Trần Tri Bạch điều kiện các mặt đều bình thường.
Nàng còn chướng mắt Trần Tri Bạch, huống hồ Liễu Mộng.
"Được, vậy ta bảo Chu Hạo gửi WeChat của hắn cho cô ấy." Lý Nguyệt gật đầu nói.
"Cảm ơn, ngày mai mình mời cậu ăn cơm." Liễu Mộng cười, dùng tay vẽ lên hình trái tim.
"Khách khí gì, chị em mình với nhau, mình nhắn cho Chu Hạo ngay đây." Lý Nguyệt đáp lại một trái tim, rồi lại nhìn với vẻ ngưỡng mộ đôi chân dài của Liễu Mộng, không chần chừ, liền mở WeChat trên điện thoại.
Sau đó thấy Chu Hạo gửi mấy tin nhắn WeChat.
Lý Nguyệt mím môi, nhưng trong lòng rất vui.
Bởi vì nàng thấy Chu Hạo gia đình điều kiện quả thật không tệ, người Giang Thành, còn có hai căn nhà, lại rất chịu chi tiền cho nàng. Nếu sau này không có chàng trai nào tốt hơn, nàng cũng không ngại cứ ở bên Chu Hạo.
"Mình vừa về ký túc xá, đang chuẩn bị rửa mặt đây."
Lý Nguyệt trả lời tin nhắn, rồi chuẩn bị nhắn hỏi WeChat của Trần Tri Bạch.
Nhưng chưa kịp gõ chữ, tin nhắn của Chu Hạo đã trả lời ngay lập tức.
"Ừm, rửa mặt đi."
Gửi xong tin nhắn, Chu Hạo vẫn còn hơi mơ màng, trong đầu theo phản xạ đang tưởng tượng Lý Nguyệt tắm rửa.
Điều này khiến lòng hắn hơi xao động.
Hắn muốn nhắn tin hỏi không biết khi nào có thể cùng nhau tắm, nhưng lại sợ Lý Nguyệt giận.
Vì vậy Chu Hạo đè nén cảm giác kích động đó.
"Nguyệt Nguyệt, vậy cậu rửa mặt đi, đợi cậu rửa mặt xong mình nói chuyện tiếp nha, hắc hắc."
Chu Hạo nhắn tin.
"Ừm, mình rửa mặt trước đã. Ừ, cậu gửi WeChat của Trần Tri Bạch cho mình nhé." Lý Nguyệt nhắn lại.
Ký túc xá nam sinh. Chu Hạo vẫn đang tưởng tượng Lý Nguyệt tắm rửa thế nào, thì khi nhìn thấy tin nhắn này, cả người giật mình.
Không phải chứ, sao lại thế này?
Bạn gái mình lại muốn WeChat của thằng khác?
Ý gì đây?
Chu Hạo không thoải mái, nhưng nghĩ lại là Trần Tri Bạch, lại thấy mình không cần thiết phải khó chịu.
Dù sao Trần Tri Bạch cũng không bằng mình.
"Nguyệt Nguyệt, cậu muốn WeChat của hắn làm gì? Có chuyện gì à? Cậu cứ tìm mình đi, nếu mình không làm được thì hắn càng không làm được."
Chu Hạo nhắn tin.
"Mình muốn WeChat của hắn làm gì chứ, mình lấy hộ Liễu Mộng, Liễu Mộng bảo có việc muốn hỏi hắn. Thôi, mình đi rửa mặt trước, cậu nhớ gửi WeChat của hắn cho mình nhé."
Lý Nguyệt gửi xong tin nhắn, cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn Liễu Mộng.
"Mình đi rửa mặt đã, lát nữa ra mình gửi WeChat của Trần Tri Bạch cho cậu nhé."
"Được."
Liễu Mộng gật đầu.
Lý Nguyệt không nói gì nữa, cầm khăn mặt vào nhà vệ sinh.
…
Ký túc xá nam sinh.
Chu Hạo đang nằm trên giường, nhưng khi thấy tin nhắn của Lý Nguyệt, bỗng chốc bật dậy, động tĩnh rất lớn, rất đột ngột.
"Ôi trời, cậu làm gì thế? Hù mình chết đi được."
Vương Siêu vừa hút thuốc xong ở ban công, quay vào bị Chu Hạo làm giật mình.
"Đúng thế, cậu đột nhiên thế làm gì." Lý Đông cũng nói.
Chu Hạo không phản ứng hai người, vì hắn đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trong mắt đầy vẻ khó tin và không thể tưởng tượng nổi.
Hắn không thể tin vào mắt mình.
Lại là Liễu Mộng muốn WeChat của Trần Tri Bạch??
Liễu Mộng!?
"Nguyệt Nguyệt, Liễu Mộng muốn hỏi lão Trần chuyện gì thế? Thực ra có thể hỏi mình, mình chắc chắn hiểu hơn lão Trần nhiều."
Theo phản xạ, Chu Hạo nhắn tin.
Hắn không muốn Liễu Mộng kết bạn với Trần Tri Bạch, dù chỉ là để hỏi chuyện.
Bởi vì ngay cả hắn cũng không có WeChat của Liễu Mộng.
"Nói lời vô dụng làm gì, ngươi cứ đẩy nick WeChat của hắn cho ta là được." Lý Nguyệt lúc này đã vào phòng vệ sinh, vừa mở vòi sen, nhìn thấy tin nhắn Chu Hạo gửi tới liền cau mày.
Đừng tưởng nàng không biết, lúc Chu Hạo ăn cơm trưa, nhiều lần lén nhìn Liễu Mộng.
"A, vậy ta đẩy ngay bây giờ."
Thấy Lý Nguyệt không vui, Chu Hạo lập tức có vẻ ủ rũ.
Lý Nguyệt hừ một tiếng rồi không trả lời, đặt điện thoại xuống và bắt đầu tắm.
Chu Hạo hơi thấy không công bằng, nhưng vẫn gửi WeChat của Trần Tri Bạch cho Lý Nguyệt.
Đẩy xong, mặt Chu Hạo không được vui.
Dù sao đây là Liễu Mộng cần thêm, dù chỉ hỏi vài chuyện, không thể xảy ra chuyện gì khác, nhưng y nhiên khiến hắn không thoải mái.
"Sao thế Chu công tử, mặt mũi khó coi thế, ai chọc giận anh rồi?" Vương Siêu liếc Chu Hạo, nói đùa.
"Ai cũng không chọc tôi." Chu Hạo đáp cứng rồi định nói tiếp thì thấy Trần Tri Bạch đi ra khỏi phòng vệ sinh.
"Tôi đi hút thuốc."
Chu Hạo lấy ra một bao Ngọc Khê, châm một điếu rồi ra ban công ký túc xá.
"Bệnh thần kinh, cứ như ai chọc hắn ấy." Vương Siêu bĩu môi lầm bầm.
Hắn vốn không ưa Chu Hạo, vì là người địa phương nên thỉnh thoảng tỏ ra vẻ ưu việt.
"Được rồi, đừng nói nữa, cùng ở một ký túc xá, không có gì to tát, mỗi người một tính tình, lại nói hắn cũng chưa làm gì sai."
Lý Đông bên cạnh khuyên can.
Vương Siêu cũng không nói nữa, hắn nhìn về phía Trần Tri Bạch, "Lão Trần, cậu tắm xong rồi à? Vậy tôi tắm đây, hè này không tắm thật sự là khó chịu, toàn thân cứ ra mồ hôi."
"Đi đi."
Trần Tri Bạch gật đầu.
Vương Siêu cầm đồ đạc vào nhà vệ sinh.
Trần Tri Bạch nằm dài trên giường, nhìn lên trần nhà ký túc xá, không hề buồn ngủ.
Một là giờ còn sớm, mặt khác là… tâm trạng hắn có chút không kìm được sự kích động.
Dù sao, đã bị hệ thống thần hào khóa lại.
Cuộc sống bình thường vốn dĩ trở nên khác hẳn, cũng may Trần Tri Bạch tính tình luôn rất điềm tĩnh, nếu là sinh viên đại học năm nhất khác cùng tuổi, chỉ sợ đã kích động vui mừng không thôi.
Đè nén sự kích động trong lòng, Trần Tri Bạch cầm điện thoại lên xem giờ, đã quá chín giờ tối.
Vì không hề buồn ngủ, Trần Tri Bạch quyết định đọc tiểu thuyết, hắn đang đọc dở một bộ tiên hiệp, viết rất hay, chỉ là tác giả nói ở chương cuối kết quả không được tốt lắm.
…
…
Lý Nguyệt tắm xong, dùng máy sấy tóc rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh ký túc xá.
Nói thật, nàng rất xinh đẹp, lại có dáng người tốt, dù không phải là đại mỹ nữ, nhưng gọi là tiểu mỹ nữ thì hoàn toàn chính xác, lại là sinh viên đại học năm nhất ở độ tuổi này, tự nhiên toát ra vẻ thanh xuân tươi tắn.
"Mộng Mộng, tớ vừa gửi WeChat của Trần Tri Bạch cho cậu rồi đấy, cậu có thấy không?"
Lý Nguyệt nói với Liễu Mộng.
"Thật không? Tớ đang xem Douyin nên không thấy WeChat, giờ xem đây." Liễu Mộng vừa nói vừa mở WeChat, quả nhiên thấy Lý Nguyệt gửi một danh thiếp WeChat.
Ảnh đại diện là hình vẽ hoạt hình nam sinh, tên thì chỉ là một. Hào.
Rất đơn giản… hào phóng…