Chương 40: Trong bầu trời đêm đẹp nhất
Dù sao cũng là làm bất động sản tiêu thụ, Bạch Như Ngọc đối với Ma đô giá phòng không thể nói rõ như lòng bàn tay, chí ít cũng là phi thường rõ ràng.
Coi như Trần Hạo mở nổi mấy triệu siêu xe, vậy cũng không có nghĩa là hắn có thể ở Ma đô lớn bao nhiêu một gian nhà.
Vì lẽ đó, ngay ở Bạch Như Ngọc suy đoán Trần Hạo nhà đến cùng là loại hai phòng, loại ba phòng, ghê gớm là loại bốn phòng thời điểm, Trần Hạo liền đã lái xe tiến vào Phổ Đông Hoa Viên, còn dừng lại trước một dãy biệt thự.
Điều này làm cho Bạch Như Ngọc có chút chấn kinh, đầu óc choáng váng, nàng thực sự không thể nào tiếp thu được đây là Trần Hạo tự mình kiếm được, như vậy chân tướng chỉ có một, Trần Hạo chính là một phú nhị đại.
Hơn nữa còn không phải là phú nhị đại bình thường!
Chiếc Ferrari trực tiếp lái vào gara, sau khi xuống xe, chúng tôi đi thẳng từ gara vào phòng khách. Phòng khách rộng hơn 100 mét vuông, cứ như một sảnh tiệc nhỏ, đồ nội thất mang phong cách cổ điển, thoạt nhìn liền biết không phải đồ tầm thường. Đèn chùm pha lê lộng lẫy tỏa sáng, khiến Bạch Như Ngọc như lạc vào thế giới mộng mơ.
Không, nằm mơ nàng cũng chưa từng mơ tới một căn biệt thự như vậy!
"Đây là phòng khách, bên kia là nhà ăn và bếp mở, bên này là phòng giải trí đa chức năng, phòng tắm công cộng, nhà vệ sinh công cộng."
"Tầng hai có 8 phòng ngủ, mỗi phòng ngủ đều có phòng vệ sinh riêng, ngươi có thể tùy ý chọn một phòng."
"Tầng ba là phòng ngủ chính, trần nhà kính, hồ bơi ngoài trời. Phòng ngủ hiện tại là ta đang ở, ta ở tầng ba, ngươi ở tầng hai, vì vậy ngươi sẽ không ảnh hưởng đến ta, ngược lại có khả năng ta sẽ ảnh hưởng đến ngươi!"
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem phòng ngủ ở tầng hai." Trần Hạo nói, rồi dẫn Bạch Như Ngọc lên lầu.
"Căn này thế nào? Ưu điểm là hướng ra khoảng sân vườn trung tâm khu dân cư, tầm nhìn thoáng đãng, diện tích cũng tạm được, hơn hai mươi mét vuông."
"Căn bên này thì sao? Ưu điểm là rộng rãi, có tới hơn ba mươi mét vuông. Bên trong ngoài phòng vệ sinh riêng, còn có phòng thay đồ riêng. Khuyết điểm là nó nằm ngay dưới phòng ngủ của ta, ta mà nhúc nhích có tiếng động lớn, có thể sẽ làm phiền ngươi!"
"Những phòng khác diện tích đều khá nhỏ, chỉ chừng mười mét vuông, trông có vẻ hơi chật chội."
"Ta chọn căn này đi!" Bạch Như Ngọc cười nói: "Ta cũng thích phòng rộng rãi một chút."
"Không thành vấn đề, đi thôi, bây giờ ta đi giúp ngươi dọn đồ!"
"Được, cảm ơn ngươi đã giúp đỡ ta, Trần Hạo. Chờ dọn xong đồ đạc, ta mời ngươi ăn tối."
"Được, vậy ta không khách sáo!"
Bạch Như Ngọc chỉ có hai chiếc vali hành lý, nhưng trớ trêu thay, chiếc Ferrari 488 của Trần Hạo không chứa nổi một chiếc.
Bất đắc dĩ, Trần Hạo đành gọi dịch vụ đưa đón của khách sạn Hilton Bạch Kim. Khách sạn cử đến một chiếc Rolls-Royce, chuyên môn đưa hai chiếc vali hành lý của Bạch Như Ngọc.
Đến khi Bạch Như Ngọc sắp xếp ổn thỏa thì đã hơn chín giờ tối, đúng là giờ ăn khuya.
Hai người còn chưa ăn tối, liền trực tiếp chọn ăn đồ nướng. Họ chọn một quán lớn nằm ở cuối con hẻm nhỏ ven đường, quán buôn bán rất đông khách, mùi vị chắc chắn không tệ.
Thịt ba chỉ tẩm gia vị, tôm sú cỡ lớn, bò nướng dăm bông, sứa nướng, cá thu nướng, sò sống nướng than...
Gọi hơn mười món, tất cả đều là món mặn, thêm vào một thùng bia.
Thứ mang lại cảm giác thoải mái, ngoài thơ và phương xa, còn có đồ nướng và bia.
Nếu như lý tưởng là thơ và phương xa, thì đồ nướng và bia, chính là cuộc sống, chính là khói lửa nhân gian.
Thơ và phương xa cố nhiên đẹp đẽ, nhưng thứ khiến lòng người cảm thấy chân thật và thỏa mãn nhất, vẫn là những thứ khói lửa nhân gian này.
Ăn một miếng đồ nướng, uống một ngụm bia, hai người bắt đầu trò chuyện.
Từ công việc nói đến cuộc sống, từ lý tưởng nói đến hiện thực, từ bây giờ nói đến lúc còn bé, rồi lại từ lúc còn bé nói đến tương lai.
Không biết lúc nào, một thùng bia đã uống hết. Trần Hạo cảm thấy hơi say, trạng thái vừa phải, còn Bạch Như Ngọc thì hơi phấn khích, gọi ông chủ: "Ông chủ, lại mang thêm một thùng."
Trần Hạo nhìn điện thoại, đã hơn mười một giờ đêm. Ăn đồ nướng hơn hai tiếng đồng hồ rồi, cũng nên về nhà.
"Không cần đâu, ông chủ, uống nữa là say rồi!" Trần Hạo xua tay từ chối ông chủ.
"Không, ta muốn uống, em trai Trần, chị còn muốn uống mà..."
"Chị Bạch, uống vậy là đủ rồi ha, muốn uống thì ngày mai chúng ta lại uống!"
"Không mà, không mà, em bây giờ là muốn uống, bây giờ là muốn uống mà, em trai Trần Cát Cách, anh lại cùng em uống thêm chút nữa đi mà..."
Mẹ nó, người phụ nữ này...
Nghe thấy Bạch Như Ngọc làm nũng, Trần Hạo cả người run lên. Ánh mắt liếc sang hai người đàn ông tay trần đang cầm chai bia tiến lại, trong lòng liền cảm thấy không ổn.
Chết tiệt, hồng nhan họa thủy, cổ nhân không hề lừa dối ta!
Nhìn Bạch Như Ngọc xinh đẹp tuyệt trần như vậy, đi đến đâu cũng có thể là họa thủy.
Cũng không hẳn là họa thủy đi, ngược lại ở đây, nàng chính là người con gái đẹp nhất, giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, người khác không thể không chú ý đến nàng.
May mà hiện nay Trung Hoa pháp trị kiện toàn, bằng không Bạch Như Ngọc đi đến đâu cũng có thể gặp nguy hiểm.
Dù pháp trị kiện toàn, nhưng chẳng lẽ không có kẻ nào dám tới quấy rầy sao!
"Mỹ nữ, muốn uống rượu còn gì bằng, hai anh em chúng tôi đến nâng chén với cô vài ly nào!" Hai gã đàn ông đi tới, định ngồi hai bên trái phải Bạch Như Ngọc.
Bạch Như Ngọc nhìn hai người bằng ánh mắt mơ màng vì say, rồi bĩu môi nói: "Không muốn, không muốn, hai người các anh xấu quá!"
"Phụt..."
Trần Hạo, người vốn đang đề phòng, không nhịn được cười phun ra.
Hai gã đàn ông kia thì bị chọc cho lúng túng, ngồi không yên, mà không ngồi lại có chút không cam lòng.
Thêm men rượu vào, hai gã đàn ông nhất thời khó chịu.
"Mỹ nữ, cô không lễ phép quá rồi đấy à? Chúng tôi lòng tốt mời cô uống rượu, cô lại nói chúng tôi xấu?"
"Tôi có mời các người sao?" Bạch Như Ngọc không hề khách khí: "Hơn nữa, các người xấu là sự thật!"
"Các người nhìn anh trai Trần của tôi xem, anh ấy đẹp trai thế nào, uống rượu với anh ấy mới thú vị, uống rượu với các người, tôi thực sự không nuốt trôi được a!"
"Mỹ nữ, lời này của cô, tôi không thích nghe đâu! Đàn ông chỉ đẹp trai thôi thì có tác dụng gì, chỉ sợ là kẻ vô dụng bên trong!"
"Có ích hay vô dụng, đó là tôi quyết định, liên quan gì đến các người! Phiền các người đi ra ngoài được không? Các người xấu quá ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của chúng tôi!" Bạch Như Ngọc không chút khách khí.
Lời này vừa nói ra, hai gã đàn ông kia trực tiếp nổi giận!
"Ầm!"
Gã đàn ông kia trực tiếp đập chai bia xuống bàn, giận dữ nói: "Đồ khốn nạn, đồ kỹ nữ thối, cô đừng quá đáng, đừng có làm cao làm sang nữa! Hôm nay lão tử phải ép cô uống, cô uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống!"
"Ha, hắc, hắc, anh bạn, ngươi câu trước câu sau 'đồ khốn nạn', lại còn muốn ép cô ấy uống rượu, ngươi đã hỏi ý kiến của ta chưa?" Trần Hạo dựa vào ghế, hai tay đặt trên tay vịn ghế, một mặt bình tĩnh hỏi ngược lại...