Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game

Chương 60: Giày đôi

Chương 60: Giày đôi


Tập thêm khoảng nửa tiếng, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã vang lên.
“Keng, chúc mừng túc chủ, nhiệm vụ rèn luyện hôm nay đã hoàn thành.”
Rất tiếc là không bạo kích gói quà rèn luyện.
Đường Tụng dừng lại, nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ rồi.
“Nhạc Nhạc, hôm nay tập đến đây thôi, tôi đi tắm trước, sau đó chúng ta đi dạo phố mua quần áo, ăn cơm.”
Trình Nhạc Nhạc có hơi khó xử: “Bây giờ vẫn trong giờ làm việc, hay là chờ thêm một lát.”
“Rất đơn giản, tôi mua 100 tiết học đúng không? Chúng ta tiếp tục học, chỉ là đổi sân bãi khác thôi, không thành vấn đề chứ?” Đường Tụng nháy mắt.
“Đây không phải là lãng phí tiền của anh sao? Tôi…” Trình Nhạc Nhạc còn muốn nói gì đó.
Đường Tụng trực tiếp đánh gãy: “Cứ như vậy đi, tôi đi tắm trước.”
Trình Nhạc Nhạc không thể làm gì hơn là yếu ớt đáp ứng.

“Đồ rèn luyện tốt phải mát mẻ, thoát mồ hôi nhanh, có thể bảo trì thoải mái, sẽ không giống bộ quần áo vừa rồi, sẽ rất khó chịu.”
“Anh có thể mua một bộ, tốt nhất là cũng mua một đôi giày.”
“Bên trung tâm thương mại Bắc Thái có rất nhiều, giá nào cũng có.”
Trong trung tâm thương mại, Trình Nhạc Nhạc vừa đi vừa giới thiệu, sắc mặt tương đối nghiêm túc, hiển nhiên là vẫn chưa thoát khỏi trạng thái dạy học.
Tuy rằng nàng khoác một chiếc áo rộng thùng thình, nhưng tướng mạo xinh đẹp, bờ mông đào mật và cặp chân dài hoàn mỹ, vẫn khiến cho không ít tên háo sắc đưa mắt sang, tập trung trên người nàng.
Đường Tụng rất khó chịu, lại chỉ có thể cố gắng dùng thân thể mình ngăn cản những ánh mắt kia.
Trình Nhạc Nhạc tự nhiên nhận ra động tác của đối phương, loại bảo vệ như có như không này, khiến nàng thấy rất ấm áp: “Ừm.”
Hai người đi chọn lựa một lúc lâu.
Xác nhận kích thước và giá cả, Trình Nhạc Nhạc bắt đầu chọn một bộ phù hợp với hắn, toàn thân là màu xám đen.
Ngoại trừ quần cộc áo ngắn tay, còn có giày, quần lót, tất… giá cả cũng không đắt, tổng cộng hơn 2000 NDT.
Thay quần áo, thử một chút, quả thực là rất mát mẻ, rất thích hợp với vận động.
Đường Tụng ra khỏi phòng thử quần áo, Trình Nhạc Nhạc và mấy cô gái bán hàng đều sáng mắt lên.
Vai rộng eo hẹp, cao 185 cm, tuyệt đối là móc treo quần áo tiêu chuẩn.
Mặc bộ quần áo này, lại có vẻ cực kỳ đẹp trai sáng lạn, tràn đầy sức hút nam tính.
Cuối cùng đến lúc tính tiền, Đường Tụng tìm cớ đẩy Trình Nhạc Nhạc ra, lại chọn một đôi giày nữ giống với hắn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Nhạc, Đường Tụng đã phát hiện giày của nàng không hợp lắm.
Có thể là phòng tập chỉ phát đồng phục, còn giày thì phải tự mua.
Nàng đang đi một đôi giày thể thao cũ, quả thực là nên thay.
Lúc ăn cơm, Trình Nhạc Nhạc còn không ngừng phổ cập tri thức rèn luyện cho hắn.
Đường Tụng nhiều lần muốn nói vài đề tài cá nhân, nhưng lại không thể chen miệng.
Hắn nhận ra được, nàng thấy áy náy khi lãng phí khóa học để đi ra ngoài dạo phố.
Sau khi cơm nước xong, Đường Tụng lại tiễn nàng về phòng tập.
Hắn đưa túi qua: “Đôi giày này tặng em.”
Trình Nhạc Nhạc mở ra xem, vội vàng từ chối: “Tôi không thể nhận, quá đắt, hơn 800 lận, bây giờ trả lại vẫn còn kịp chứ?”
“Tôi đã vứt hóa đơn, cắt mác rồi, không thể trả.” Đường Tụng cười nói: “Em cũng đừng quên, hôm nay là ngày chúng ta xem mắt, vốn nên tặng hoa cho em, nhưng ở phòng tập thì không tiện, cho nên tặng em giày đôi đi.”
“Giày đôi…” Trình Nhạc Nhạc xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, ngập ngừng nói: “Nhưng mà … tôi lại không có quà cho anh.”
“Vậy lần sau bổ sung, tôi đi đây, ngày mai có thể sẽ đến muộn hơn, chúng ta liên hệ sau.”
Nói xong, Đường Tụng cất bước rời đi.
Để lại Trình Nhạc Nhạc ôm chặt cái túi xách.

Trở lại chung cư.
Đường Tụng không kịp chờ đợi mà mở nhà kho của hệ thống.
Chọn ‘sách kỹ năng trình diễn đàn violon’ rồi lập tức sử dụng.
Cảm giác như hôn mê kéo tới, đầu đau như bị kim đâm.
Ý thức đã rơi vào trạng thái ngủ say.
Cũng may là hắn đã có chuẩn bị, leo lên giường từ sớm.
Một tiếng sau, Đường Tụng mới mở mắt ra.
Mở giao diện tin tức ra xem.
Tuổi tác: 23, chiều cao: 185 cm, cân nặng: 76 kg.
Trí lực: 70, sức chịu đựng: 65, nhanh nhẹn: 65.
Kỹ năng: điều khiển xe gắn máy, trình diễn đàn violon.
Danh xưng: Tự do đón xe.
Đạo cụ: Thẻ tạo phó bản.
Mị lực: 51.
Số dư: 71.300 NDT. Tiền ảo: 130.000.
Lúc này hắn đã là một người chơi đàn violin chuyên nghiệp, sở hữu kỹ năng và mấy trăm ngàn khúc nhạc.
Đường Tụng còn muốn thử một bài, để cho chư vị độc giả lão gia phẩm định, đáng tiếc là hắn không có đàn violon, cho nên chỉ có thể từ bỏ.
Mở app TikTok ra, xem trang chính của mình.
Fan 2603, like 1730.
Số liệu gia tăng rất nhỏ, chỉ có thể lấy được 6400 NDT.
Mở khu bình luận, nhìn xem đám dân mạng phản hồi thế nào.
Những bình luận có lượt like cao nhất, hầu như đều là những streamer kia.
Lỵ Lỵ: Ca ca thật đẹp trai, cầu bảo kê.
Dĩnh Nhi: Trời ạ, vừa nhìn đã biết là soái ca.
Nghệ Hinh: Muốn cái Carnival (emoji khóc).
Kéo xuống một chút, Đường Tụng phát hiện một cái ID quen thuộc.
Thu Thu: Đại ca, sao không đến phòng livestream nữa, mỗi ngày 8 giờ tối, không gặp không về.
Tiến vào trang chính của Thu Thu, mở video mới nhất ra xem.
Hoàn cảnh trong video rất giống với lần Đường Tụng tham dự.
Nhưng vai nam chính trong video lại có nhiều ống kính hơn, lái xe cũng đẹp hơn.
Tuy rằng đội mũ bảo hiểm, nhưng vẫn có thể nhận ra là Vương Vân phong.
Tên này mặc một cây tím, mũ bảo hiểm cũng màu tím, nhìn trông cực kỳ chói mắt.
Đường Tụng không nhịn được mà bật cười một tiếng, tên này thật sự là…
Bước tiếp theo, Đường Tụng muốn quay video chung với những streamer nổi tiếng ở địa phương.
Sau đó chính là bỏ tiền mua lưu lượng và quảng bá của TikTok.
Nếu hệ thống không quy định không thể sử dụng loại phương thức ‘chia sẻ video’.
Thì hắn hoàn toàn có thể dùng toàn bộ tiền để quảng bá cái video này, sau đó kiếm được khoản tài phú khổng lồ.
Còn về phần nội dung video tiếp theo, vậy phải suy nghĩ một chút.
Nửa ngày tiếp theo, Đường Tụng bắt đầu tìm kiếm những video và đề tài hot trên internet gần đây.
Trong lòng cũng có một vài suy nghĩ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất