Chương 70: Nhà hàng Tinh Không
Nhà hàng Tinh Không nằm ở trung tâm thành phố, sát với trung tâm Vạn Đạt, nằm trên đỉnh một khách sạn bảy tầng.
Khác với Đường Tụng, Đổng Ngọc Ngôn đi học ở Yến Thành mấy năm, nàng cũng thường xuyên đi dạo chơi khắp nơi, checkin đủ loại phong cảnh xinh đẹp.
Có thể nói là rõ Yến Thành như lòng bàn tay, tự nhiên hiểu đây là một nơi hẹn hò rất lãng mạn.
Đêm đầu thu, nhiệt độ khoảng 26 độ.
Ngồi trên ghế bện từ dây leo, gió lạnh hiu hiu, khiến cho tâm thần thanh thản.
Trên sân thượng, mỗi một bàn đều có một cái ô trong suốt, phía trên là một vòng đèn led.
Khách hàng có thể dựa theo sở thích của mình để điều chỉnh màu sắc và độ sáng.
Rất nhiều hoa cỏ xanh tươi, khiến cho khách hàng tiến vào quên mất mệt mỏi của công việc.
Phía trước là tầm mắt cực rộng rãi, toàn bộ Yến Thành biến thành một vườn cây khổng lồ.
Ngồi trên sân thượng, đưa mắt nhìn về phương xa, đèn thành phố giao thao với vườn cây, có một loại cảm giác lãng mạn mà mộng ảo.
Đây là phong cảnh nổi tiếng trứ danh ở Yến Thành, chỉ cần thời tiết không tệ, thì rất khó đặt được chỗ.
Chưa đến 7 giờ, nhà hàng đã đầy người.
Đổng Ngọc Ngôn đã đặt chỗ từ mấy ngày trước.
Đương nhiên, giá cả ở đây cũng rất đắt, ít nhất thì cũng không thể hưởng thụ mỗi ngày.
Bởi vì toàn bộ sân thượng chỉ có hơn 20 cái bàn, cho nên mỗi một bàn có giới hạn thấp nhất là 300, lại không cho phép mang đồ ăn đồ uống vào.
Đổng Ngọc Ngôn đã đặt trước một combo, tổng cộng 328 NDT.
Nàng chỉ xa xỉ như vậy có một lần, đó là lần vừa tốt nghiệp, đi chúc mừng với Từ Tình, còn vì thế mà nhức nhối rất lâu.
Không gian lãng mạn ở đây quả thực là làm cho nàng yêu thích đến cực điểm.
Nhưng bởi vì mới đi làm, thu nhập không ổn định, nên vẫn không có cơ hội quay lại.
Lần này nhân cơ hội hẹn với Đường Tụng, tranh thủ trải nghiệm một lần nữa.
Lấy điện thoại ra, bắt đầu selfie.
Nhìn cô gái xinh đẹp và hoàn cảnh hoàn mỹ nhất trong ảnh.
Tất cả tựa như đang biểu thị, tiếp đó sẽ là một ký ức sinh đẹp và khó quên.
…
Đường Tụng hoàn thành nhiệm vụ xong, liền tắm rửa thay quần áo, hắn mặc một bộ quần áo mới mua từ trên mạng.
Đi ra chào Trình Nhạc Nhạc một câu, rồi trực tiếp rời đi.
Nhìn bóng lưng của Đường Tụng, Trình Nhạc Nhạc há miệng, nhưng không dám mở miệng giữ lại.
Thật ra nàng rất muốn đi ăn tối với Đường Tụng, thậm chí đã nghĩ kỹ là ăn ở đâu rồi.
Tuy nhiên, dù sao cũng mới quen hai ngày, chủ động mở miệng thì hơi xấu hổ.
Nàng vốn mong chờ đối phương mở miệng trước, không ngờ…
Trình Nhạc Nhạc đột nhiên thấy lo được lo mất.
Nàng không hiểu Đường Tụng thấy mình thế nào.
Dù sao mình cũng không học đại học, chẳng may không có tiếng nói chung thì sao?
Đường Tụng tặng giày cho mình, chắc hẳn cũng có thiện cảm với mình nhỉ?
Trình Nhạc Nhạc chỉ có thể tự an ủi bản thân.
Đường Tụng lái xe đến chỗ hẹn.
Dừng xe xong liền đi thang máy lên sân thượng.
Vừa tiến vào nhà hàng, gió đêm thổi qua, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Giẫm lên thảm, đảo mắt nhìn qua, liền phát hiện bóng dáng xinh đẹp trong đám người.
Đường Tụng trực tiếp ngồi xuống đối diện Đổng Ngọc Ngôn, không nhịn được mà tán dương: “Hôm nay thật xinh đẹp.”
Ngồi ở đối diện, càng có thể cảm nhận được sức hút kinh người của nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp hàm xuân, xương quai xanh trong suốt óng ánh, dưới ngọn đèn lại càng gợi cảm hơn.
Cái cổ thon dài, xinh đẹp tựa như thiên nga.
Trên cổ là một sợi dây chuyền màu bạc, mặt là một ngôi sao long lanh.
Rái tai được điểm xuyết bởi hai ngôi sao sáng ngời.
Cánh tay trắng nõn, tinh tế mà giàu mỹ cảm.
Đổng Ngọc Ngôn chú tâm ăn mặc rất lâu, lúc này đang tản ra sức hút kinh người.
Tiểu tử chưa ráo máu đầu như Đường Tụng nào chịu nổi?
Đổng Ngọc Ngôn cười ngọt ngào: “Đường Tụng, cậu đến rồi, mình đang định gọi điện cho cậu đây.”
Đường Tụng nhìn đồng hồ, 7 giờ kém 5.
“Xin lỗi, để đại mỹ nữ chờ lâu rồi!”
“Không sao.” Đổng Ngọc Ngôn đảo đôi mắt xinh đẹp, nhìn gương mặt anh tuấn của Đường Tụng, cười khanh khách nói: “Mình biết người như cậu rất bận, thật ra cậu có thể đến, mình đã rất vui vẻ rồi.”
Đường Tụng xấu hổ ho khan một tiếng, hắn chỉ đơn giản là muốn ở cạnh Trình Nhạc Nhạc lâu hơn một chút thôi, cho nên mới trì hoãn đến giờ.
Đổng hoa khôi thật là khéo léo hiểu lòng người.
Đổng Ngọc Ngôn vẫy tay gọi phục vụ: “Xin chào, có thể bắt đầu lên đồ ăn rồi.”
“Vâng, xin hỏi hai vị có kiêng thứ gì không?” Nhân viên là một anh chàng khá đẹp trai, thái độ rất ôn hòa.
Đổng Ngọc Ngôn nhìn về phía Đường Tụng: “Có kiêng gì không?”
Đường Tụng lắc đầu: “Không có.”
“Mình thấy cậu có vẻ thích ăn sườn, cho nên đã chọn vài món, không biết có hợp khẩu vị cậu hay không.”
“Đúng rồi, cần gọi rượu không? Mình chỉ chọn đồ uống, nếu cậu thích thì rượu vang hay bia đều được.”
Đổng Ngọc Ngôn bây giờ rất giống một cô vợ nhỏ, dáng vẻ như nghe Đường Tụng hết.
Nhân viên đứng bên cạnh ăn đầy ‘cơm chó’, không nhịn được mà sinh lòng ghen tị.
Người này ngoại trừ đẹp trai một chút, thì không thấy có gì hơn người.
Cũng không đeo đồng hồ nổi tiếng, mặc quần áo rất bình thường, sao lại kiếm được một cô bạn gái tốt như vậy chứ.
Thật sự là may mắn, mình cũng không kém nha! Làm sao không gặp được người như vậy chứ?
“Cảm ơn Ngọc Ngôn, chúng ta không uống rượu, hôm nay lái xe!” Đường Tụng cười nói.
“Vậy cứ như cũ đi.” Đổng Ngọc Ngôn nói với nhân viên một câu, sau đó lại chuyển mắt về phía Đường Tụng: “Lát nữa lái xe đưa mình về nhà nha? Như vậy mình đỡ mất phí gọi xe.”
“Đó là vinh hạnh của mình.” Đổng hoa khôi nhiệt tình và chủ động như vậy, khiến cho Đường Tụng được yêu mà sợ.
“Đúng rồi, cuối cùng này mình rảnh rỗi, chúng ta đi ra ngoài chơi đi? Nghe nói phong cảnh bên khu mới khai phát rất không tệ.”
“Được!” Đường Tụng đột nhiên có cảm giác không chân thật.
Đổng hoa khôi cao cao tại thượng, tâm cao khí ngạo ở đại học, lại dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ?
Chẳng lẽ là thèm thân thể của mình?
Vậy thì quá tốt!
“Đúng rồi, người lãnh đạo kia còn quấy rầy cậu không? Cần giúp đỡ thì có thể nói với mình.”
Đổng Ngọc Ngôn vội vàng khoát tay: “Không cần, chuyện này còn phải cảm ơn cậu đấy, nếu không có cậu thì mình đã thất nghiệp rồi.”
“Có quan hệ bên Lý tổng, các lãnh đạo của công ty đều rất tốt với mình, còn thăng chức tăng lương cho mình nữa.”
“Vị lãnh đạo từng dây dưa với mình còn xin nghỉ một tuần vì sợ gặp phải mình nữa.”
“Để tỏ lòng cảm ơn, bữa này mình nhất định phải mời.”
Đường Tụng nghĩ đến nhiệm vụ tiêu xài của mình, liền nói: “Vậy không được, nhất định phải để mình mời, nếu cậu rảnh rỗi, chúng ăn xong liền đi dạo phố, bây giờ mình cũng không có quần áo để mặc đây.”
Đổng Ngọc Ngôn hơi sửng sốt, có chút không dám tin vào tai của mình.
Còn có chuyện tốt như vậy?
Nam thần chủ động mời?
Cái này gọi là hai bên lao vào sao?
Đổng Ngọc Ngôn vội vàng gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề, năm nay mình cũng chưa mua quần áo mùa thu, chúng ta cùng đi dạo một vòng.”
Nội tâm thì đang lên tiếng ‘xin lỗi’ bạn thân Từ Tình của mình.
Dù sao hai ngày trước cũng đã đồng ý đi mua quần áo với nàng.
Bây giờ có nam thần đi cùng, tất cả đều phải đứng sang một bên.