Chương 69: Đổng Ngọc Ngôn chuẩn bị cho chiến đấu
Đổng Ngọc Ngôn đã rời giường từ sáng sớm, tắm rửa thơm tho ngào ngạt rồi lại đắp mặt nạ dưỡng da.
Lề mê rất lâu, cuối cùng hơi xấu hổ mà lấy ra một bộ đồ lót có ren, bởi vì chúng hơi gợi cảm, nên nàng vẫn ngại không dám mặc.
Đặc biệt là mùa hè, bởi vì quần khá mỏng, nên luôn có cảm giác kỳ lạ.
Mặc thử một chút, vẫn khá vừa người, nhưng không thoải mái bằng những bộ đồ lót mềm mại kia.
Có điều, hôm nay là ngày đặc biệt, đáng giá nhẫn nại.
Về phần mặc quần áo gì, nàng do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không thể quyết định chắc chắn.
Có lòng tìm bạn tốt Từ Tình để tham khảo một hai, nhưng chẳng may bị Từ Tình nhận ra thì sẽ rất xấu hổ.
Nghĩ đến ánh mắt như có như không có Đường Tụng liếc nhìn về phía mông eo của mình lần trước.
Nàng khẽ rắn răng, liền mặc một cái quần màu đen bút chì, trên mặc một cái áo sơ mi ngắn bó sát màu nâu, giày thể thao màu trắng.
Để lộ ra bờ eo gợi cảm lại trắng như tuyết, bờ mông căng tròn.
Nhìn qua vừa quyến rũ vừa tràn đầy sức sống thanh xuân.
Soi gương rất lâu, lại cảm thấy phía trên quá mát mẻ, dù sao lát nữa còn phải đi làm trước.
Lo lắng đến ánh mắt của đồng nghiệp, đặc biệt là đám đàn ông háo sắc kia, nàng vẫn chọn một cái áo khoác sơ mi trắng.
Cùng làm thì tan việc lại cởi ra.
Nhìn thời gian, đã là 7 rưỡi sáng.
Vui vẻ xuống nhà mua hai phần ăn sáng, trở lại phòng.
“A, Ngọc Ngôn, hôm nay cậu chăm chỉ như vậy?”
Từ Tính mặc đồ ngủ, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ.
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, nên mới đi ra khỏi phòng.
Từ Tình và Đổng Ngọc Ngôn thuê chung một căn nhà, có hai phòng ngủ, nhà tầng năm, không có thang máy, tiền thuê 1200 một tháng.
Bởi vì lên xuống không tiện, nên bình thường Đổng Ngọc Ngôn tương đối lười biếng, sẽ không chủ động gánh trách nhiệm đi mua bữa sáng.
Tiểu khu này đã xây được 20 năm, thuộc về chung cư đời đầu.
Ưu điểm là hoàn cảnh tốt, xanh hóa cũng không tệ, nhịp độ sinh hoạt khá nhàn hạ.
Khuyết điểm là nhà cửa cầu thang tương đối cũ kỹ, nhìn qua không có mỹ quan.
Nhưng vị trí lại rất tốt, nằm gần bến xe buýt và tàu điện ngầm, còn có chợ nông sản và siêu thị cỡ lớn.
Đối với hai người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp, cũng xem như rất khá.
“Lúc trước thường suy nhờ cậu mua, nghĩ cũng ngại. Cho nên hôm nay bồi thường cho cậu, không cần cảm ơn, hì hì.” Đổng Ngọc Ngôn hoạt bát trả lời.
Từ Tình ngẩn ngươi, cơn buồn ngủ biến mất hơn nửa, quan sát đối phương thật kỹ.
Mặt đầy kỳ quái: “Cậu có gì đó rất không đúng, thành thật khai báo, hôm nay có chuyện gì? Mặc gợi cảm như vậy? Hơn nữa còn đeo lens.”
Đổng Ngọc Ngôn nhún vai, tỏ vẻ vô tội: “Làm gì có chuyện gì, cậu đừng nghĩ vớ vẩn! Biết thế đã không mua bữa sáng cho cậu rồi!”
Từ Tình rất hiểu bạn thân của mình, trực tiếp chọc thủng lời nói dối của đối phương: “Cậu rất không bình thường, nhìn cái miệng sắp ngoác đến tận mang tai kia, thành thật khai báo, có phải là hẹn hò với soái ca nào không?”
Đổng Ngọc Ngôn vội vàng đổi chủ đề: “Ăn sáng đi, không thì nguội mất. Hôm nay cố tình mua toàn thứ cậu thích ăn đấy.”
“Khá lắm, lại tốt như vậy? Chắc chắn là có chuyện rồi, để mình kiểm tra điện thoại của cậu nào.” Từ Tình lập tức xác định, đối phương nhất định là có chuyện giấu mình.
Đổng Ngọc Ngôn vô thức bịt miệng túi xách: “Từ Tình, mình cho cậu biết, đừng quá đáng nha, đến bao giờ mới sửa cái bệnh nhìn trộm điện thoại của người khác hả? Còn nữa, mình vừa đổi mật khẩu rồi, cậu cướp cũng vô dụng.”
Từ Tình cười hì hì: “Cậu không nói mình cũng biết, có phải soái ca hôm đi họp lớp không? Hôm nay chuẩn bị đi hiến thân à?”
Đổng Ngọc Ngôn lập tức đỏ bừng cả mặt: “Từ Tình! Nói bậy gì đó!”
“Ha ha, đoán đúng rồi, vậy để mình bày mưu tính kế giúp cậu, đảm bảo bắt được đối phương.” Từ Tình vỗ vỗ bộ ngực hơi bằng phẳng của mình.
“Cút qua một bên đi, cậu còn chưa hẹn hò bao giờ, lại còn dám bày mưu tính kế?” Đổng Ngọc Ngôn rất hiểu bạn thân của mình, một bụng toàn ý xấu.
“Vậy anh chàng kia học ngành nào trong trường chúng ta vậy? Cậu nói cho mình biết đi mà, van xin mà.” Từ Tình kéo cánh tay của Đổng Ngọc Ngôn, đung đưa qua lại.
Đổng Ngọc Ngôn cười thần bí: “Chờ mình bắt được nam thần thì sẽ nói cho cậu biết.”
Từ Tình chợt cảm thấy tẻ nhạt vô vị: “Quên đi, hẹp hòi.”
Đổng Ngọc Ngôn liếc nhìn nàng một cái, liền biết Từ Tình muốn làm loạn đây.
Ăn sáng xong.
Đổng Ngọc Ngôn lại trang điểm lại, sau đó mới hài lòng đi làm.
Tiền lương và đãi ngộ của nàng bây giờ đã cao hơn rất nhiều, cho nên đều gọi xe đi làm.
Tám rưỡi, Đổng Ngọc Ngôn đến công ty đúng giờ.
Giờ làm việc của Hoa Vũ là 9 giờ sáng đến 6 rưỡi tối.
Trưa nghỉ nửa tiếng, thời gian làm việc thực tế là 8 tiếng.
Bình thường cũng có tiền làm thêm giờ, tiền ăn, cuối tuần cũng có team building.
Xem như là công ty chính quy hiếm thấy ở Yến Thành, tất cả những thứ này đều nhờ sự giúp đỡ của ông chủ Trương Hoa Vũ, hắn là dân 8x, đi du học về, hàng năm hay đi công tác nước ngoài, cho nên đãi ngộ của nhân viên tương đối khá.
Điều này cũng là nguyên nhân khiến cho Đổng Ngọc Ngôn dù bị quấy rầy cũng không muốn rời khỏi công ty.
“Chào buổi sáng, Ngọc Ngôn hôm nay thật xinh đẹp nha!”
“Chào buổi sáng, trưởng phòng Đổng.”
“Chào buổi sáng…”
Rất nhiều đồng nghiệp chào hỏi nàng.
Đổng Ngọc Ngôn cũng mỉm cười đáp lại.
Đổng Ngọc Ngôn bình thường mặc tương đối kín đáo, quần áo thường rộng thùng thình.
Hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy, làm cho rất nhiều đồng nghiệp trố mắt.
Tất cả mọi người đều nhiệt tình và khách khí với nàng, còn mang theo một tia nịnh nọt không dễ phát hiện.
Có câu nói rất hay: Khi bạn đủ ưu tú, tất cả người bên cạnh đều là người tốt.
Khi Đổng Ngọc Ngôn mới vào làm, cũng trải qua không ít khó khăn.
Bởi vì dung mạo xinh đẹp, thường xuyên bị các nữ đồng nghiệp ở bộ phận khác gạt bỏ.
Đặc biệt là những nhân viên lâu năm của công ty, bọn họ sẽ cố tình giao cho nàng vài nhiệm vụ cực khó, thỉnh thoảng còn nhân cơ hội lăng mạ.
Mà hôm nay, tất cả đã khác xưa.
Lãnh đạo cũng đang có ý bồi dưỡng năng lực quản lý của nàng.
Đây là chuyện mà nàng chưa từng dám nghĩ đến, cũng khiến cho nàng trở nên tự tin hơn, mấy ngày nay đều tươi cười rạng rỡ.
“Hôm nay thời gian trôi qua thật chậm.”
Trong quá trình làm việc, Đổng Ngọc Ngôn thường xuyên nhìn đồng hồ.”
Giữa trưa, mấy đồng nghiệp còn hẹn nàng đi ăn cơm.
Đổng Ngọc Ngôn cười từ chối.
Tự chạy đến Starbucks mua một ly cà phê.
Nàng nhất định phải bảo trì trạng thái tốt nhất cho buổi tối ngày hôm nay.
Chẳng may trưa ăn quá nhiều, khiến eo to lên thì sao bây giờ?
Cũng may là sáng nay nàng ăn nhiều hơn một chút, bây giờ cũng không quá đói.
Buổi chiều, thời gian trôi qua còn chậm hơn.
Bởi vì không nhận được tin từ Đường Tụng, Đổng Ngọc Ngôn bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Đường Tụng không quên chứ?
Đường Tụng đang ở cùng ai?
Không được, nhất định phải nhắc nhở một câu.
Liền lấy điện thoại ra, gửi wechat cho Đường Tụng.
Gửi qua, vẫn không thấy đối phương trả lời.
Tâm lý Đổng Ngọc Ngôn bất ổn, không biết làm thế nào cho phải.
Trong thời gian chờ đợi nóng nảy, rốt cuộc cũng nhận được lời khẳng định của đối phương.
Lúc này nàng mới yên tâm.
Bắt đầu trang điểm lại.
Sáu rưỡi, Đổng Ngọc Ngôn vội vàng cầm túi xách lên, xuất phát đi tới nhà hàng Tinh Không.