Chương 5: Đưa nữ thần về nhà
Không gian phòng khách rộng lớn của lớp 12/6 chìm trong sự tĩnh lặng. Hà Tư Minh thì mặt đỏ như gấc, nghĩ đến màn khoe khoang vừa rồi của mình. Hắn thao thao bất tuyệt về chiếc Porsche 911 Turbos, rồi lại được An Lương "khích lệ".
Cảm giác ấy thật tồi tệ!
Hà Tư Minh bỗng thấy mình chẳng khác nào một con hề!
Hắn cũng chợt hiểu ra ý nghĩa thực sự trong lời khen của An Lương. Chẳng phải An Lương đang giễu cợt hắn biết nhiều nhưng lại không mua nổi hay sao?
Hà Tư Minh nghiến chặt nắm tay, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng lại buông ra.
Đúng như hắn đã nói, ai mà lại vung tiền mua phiên bản hàng đầu của Porsche 911 cơ chứ? Chắc chỉ có đại gia lắm tiền thôi!
Với cái giá khoảng ba triệu, Hà Tư Minh nhận ra An Lương không cùng đẳng cấp với mình. Hắn mà đòi cạnh tranh với An Lương thì chẳng khác nào tự rước nhục vào thân.
Không khí trầm mặc kéo dài gần nửa phút thì Chu Khang bỗng nhiên thốt lên: "Đệt! Cái xe đó là của An Lương á?"
Chu Khang nói tiếp: "Đúng rồi, đúng rồi, biển số xe là Thịnh A.AL888, chẳng phải đọc lái đi là 'An Lương phát phát phát' sao? Thằng này giàu dữ vậy?"
Lời Chu Khang vừa dứt, mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía Lý Tịch Nhan. Trước đây, họ không hiểu tại sao Lý Tịch Nhan lại để ý đến An Lương, dù là ở lớp hay việc cô chủ động ngồi cạnh An Lương.
Khi An Lương "khoe" chiếc Porsche 911 Turbos, các bạn học dường như đã tìm được câu trả lời.
Trước những ánh mắt hoài nghi, Lý Tịch Nhan không hề giải thích. Cô cũng chẳng biết gì về An Lương, lý do cô tiếp cận An Lương đơn giản chỉ là vì anh không đáng ghét.
Cái kiểu người như Hà Tư Minh quá phiền phức!
Chẳng mấy chốc, An Lương trở lại phòng khách, ánh mắt mọi người nhìn anh lập tức thay đổi. Vài nữ sinh nhìn anh với ánh mắt nóng rực, nhưng An Lương chỉ đi thẳng về phía Lý Tịch Nhan.
Khi An Lương vừa ngồi xuống, Tôn Phỉ Phỉ đã hỏi ngay: "Vậy cái xe đó đúng là của cậu thật à?"
An Lương gật đầu: "Ừ."
"Hơn ba triệu?" Tôn Phỉ Phỉ hỏi lại.
"Thực ra kém một chút, giá lăn bánh chưa tính biển số là 2,9 triệu." An Lương đáp.
"Khác gì nhau?" Tôn Phỉ Phỉ bĩu môi.
"Khác chứ, mười vạn chứ ít gì, lớn lắm đấy." An Lương cười đáp, mười vạn tệ gần bằng nửa tháng lương của anh đấy!
Đợi An Lương và Tôn Phỉ Phỉ nói xong, Lý Tịch Nhan mới chủ động nói: "Nếu tớ bảo tớ không biết nhà cậu giàu như vậy, cậu có tin không?"
"Tin!" An Lương khẳng định.
Anh thực sự tin!
Tuy nhà An Lương cũng có chút của ăn của để, mở một công ty xây dựng nhỏ, tài sản hơn chục triệu tệ, thuộc hàng có tiền trong mắt người bình thường, nhưng chưa đến mức mua cho anh một chiếc xe thể thao gần ba triệu tệ.
Hơn nữa, chiếc xe này là từ hệ thống "Nhân sinh đỉnh của chóp" mà ra, trước hôm nay, chính An Lương cũng không biết sự tồn tại của nó, nên anh hoàn toàn tin Lý Tịch Nhan.
Lý Tịch Nhan dường như thở phào nhẹ nhõm, cô nhẹ giọng nói tiếp: "Chuyện lúc trước tớ xin lỗi, tớ chỉ là ghét Hà Tư Minh thôi, mong cậu bỏ qua."
An Lương đã sớm đoán ra Lý Tịch Nhan chỉ đang lợi dụng anh làm lá chắn. Một mỹ nữ hạng A như Lý Tịch Nhan, dựa vào cái gì mà thích một người bình thường như anh?
Chắc chỉ có trong mơ mới có chuyện đó thôi!
"Tớ biết." An Lương mỉm cười đáp.
An Lương và Lý Tịch Nhan trò chuyện nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng lại bật cười, vẻ mặt của các bạn, cả nam lẫn nữ, đều rất phức tạp.
Các bạn nữ thì tiếc nuối vì "của ngon" như An Lương đã tuột khỏi tầm tay, còn các bạn nam thì thở dài vì Lý Tịch Nhan dường như đã "về tay" An Lương. Với chiếc xe gần ba triệu và hành động trước đó của Lý Tịch Nhan, họ cho rằng cô đã biết chuyện của An Lương từ trước.
Hà Tư Minh im lặng không nói gì. Từ khi An Lương trở lại, hắn hoàn toàn im thin thít. Nếu không phải hắn đứng ra tổ chức buổi tụ tập này, có lẽ hắn đã chuồn từ lâu rồi.
Thực tế, buổi tụ tập cũng kết thúc chóng vánh. Mấy vụ ăn lẩu chỉ kéo dài được một tiếng, còn vụ hát hò tăng hai thì mọi người đều ngầm hiểu mà không nhắc lại nữa.
Với "con cá mập" An Lương ở đây, các nam sinh có xu hướng xa lánh, vì ở cạnh An Lương, ít nhiều gì họ cũng cảm thấy tự ti.
Buổi họp lớp kết thúc, mọi người chia nhau trả tiền, An Lương cũng không cố giành phần. Những lúc thế này, giành phần chỉ khiến người khác khó chịu, trái lại còn bị coi là khoe mẽ.
Lòng người vốn dĩ kỳ lạ như vậy!
"Tớ đưa cậu về nhé?" An Lương nhìn Lý Tịch Nhan, chủ động ngỏ lời.
Lý Tịch Nhan hoàn toàn hợp gu An Lương, vừa thanh thuần lại đáng yêu, cộng thêm chiều cao 1m68 chuẩn "nữ thần" và làn da trắng nõn, những gì anh thích ở cô đều có cả.
Trong tình huống này, An Lương dựa vào cái gì mà không chủ động?
Đôi khi, chủ động sẽ tạo nên câu chuyện!
"Được thôi." Lý Tịch Nhan không hề giả bộ ngại ngùng, cô đồng ý.
An Lương lịch thiệp mở cửa xe ghế phụ của chiếc Porsche 911 Turbos, Lý Tịch Nhan ngồi vào. Cảnh này được các bạn học khác thu hết vào đáy mắt. Có lẽ họ sẽ thầm rủa vài câu?
Nhưng họ cũng chỉ có thể thầm rủa trong lòng mà thôi!