Như vậy cũng sẽ giống như đem đồng nhất đại pháp triệt để nắm giữ.
Cũng không tin khi đó, còn không ngộ ra được tinh nghĩa của chữ Đạo?
Lại ngây người mấy ngày, đem những điển tịch ở bên trong toàn bộ ghi nhớ.
Tông Thủ mới rốt cục cảm thấy mỹ mãn, bất quá lúc trước khi đi, rồi lại chuyên môn từ chỗ Thủy Lăng Ba, mang đi ba miếng ‘Ánh Tinh phù’.
Nghe nói là do mấy vị cường giả Thánh cảnh trong tôn môn chế tạo, cái Tiên phù này không có công dụng khác, cũng không hề có lực sát thương.
Chỉ là khi đánh ra, thiên không của mấy trăm cái thế giới ở chung quanh đều hiện lên một quả tinh thần.
Đồng môn Thương Sinh Đạo chỉ cần nhìn thấy, sẽ lập tức tìm đến.
Tông Thủ không phải là người tự phụ, vực ngoại không giống Vân Giới, Tiên cảnh vô số, Thần cảnh cũng có không ít.
Tông Thủ hắn ở trong Vân Giới có thể quát tháo phong vân, nhưng ở vực ngoại, lại không coi vào đâu.
Gặp được địch nhân mà mình không cách nào chống cự được, hướng đồng môn xin giúp đỡ, cũng không có cảm giác xấu hổ gì.
Lúc trở lại Càn Thiên Sơn, Tông Thủ vẫn là mượn lực lượng của truyền tống ngọc giản.
Lấy tu vi hiện nay của hắn, mặc dù là cách cảnh nội Càn Thiên quốc xa xa, cũng y nguyên có chiến lực có thể so sánh với Tiên cảnh.
Nhưng nếu muốn ở trong bảy vạn dặm địa vực, chớp mắt đi tới đi lui một cái, lại vẫn là vô pháp làm được.
Dù là toàn lực phi hành, lấy năng lực của Thánh cảnh cũng cần mấy ngày, bởi vậy có thể thấy được một chút.
Đã đến sơn điện trên núi, Tông Thủ theo bản năng liếc nhìn lên thượng không.
Chỉ thấy kén bạc do Âm Long hóa thành, đến lúc này đều chưa bị phá ra, bất quá đối với thiên địa linh năng, cùng với Thánh vương chi khí ở trong Càn Thiên Sơn, ngược lại là đã không còn rút lấy nữa.
Giờ phút này thể tích của kén bạc, cũng là rất lớn, vô số bạch sắc hỏa diễm cháy hừng hực bao trùm ở bên ngoài.
Toàn bộ kén liền giống như một trái tim, một lần đập một cái, đều tạo thành từng đợt linh năng gợn sóng ở chung quanh ngàn dặm Càn Thiên Sơn.
- Lửa thật mạnh, sẽ không phải là bị sôi lên rồi chứ?
Trong nội tâm Tông Thủ âm thầm oán giận một câu, rồi sau đó nhìn lại trong cung điện này.
Cái Hàm Yên cung này là quạnh quẽ trước sau như một, toàn bộ chỗ trị chính của Đại Càn, đã sớm chuyển qua Trấn Càn phong ở bên cạnh rồi.
Ở trong cung điện này, Tông Thủ cũng không trưng dụng bao nhiêu cung nữ, dấu chân rải rác.
Bất quá cũng bởi vậy mới khiến cho cư ngụ ở nơi này được thanh tịnh, rất là tự do tự tại.
Tông Thủ cất bước, trước tiên là đi đến gian lầu các mà Khổng Dao ở.
Mới vừa bước vào, đã nghe được trận trận thanh âm kiếm ngân vang lên.
Tông Thủ không khỏi âm thầm lắc đầu, Khổng Dao này như thế nào mà lại nửa đêm luyện kiếm?
Bất quá suy nghĩ kỹ một chút, Dao phi này của hắn quản lý chư quân, vào ban ngày quản lý vạn quân thật đúng là không có lúc nhàn rỗi.
Bước vào trước cửa, kiếm ý gần như hòa hợp với nơi đây không tỳ vết, tức thì liền ứng kích mà thay đổi.
Khí cơ giao cảm, bỗng dưng một đạo kiếm quang sáng như tuyết từ phía bên trong cửa bay thẳng mà đến.
Tông Thủ cũng không thèm để ý, tay phải đang muốn búng ra, đem kiếm quang này đánh bay.
Nhưng mà vừa mới làm bộ, Tông Thủ liền lại ồ lên một tiếng kinh ngạc, hướng phía đối diện nhìn sang.
Linh Vũ hợp nhất.
Khổng Dao nàng, thật sự là đã làm được.
Hơn nữa ngay từ đầu, chính là dung hợp đã tiếp cận ba thành.
Khổng Dao ở đối diện, lúc này cũng tương tự phát giác, người tới chính là Tông Thủ.
- Là phu quân?
Đồng tử như thu thủy trong sáng lóe lên, rồi sau đó liền lại kiên quyết.
Lăng lệ ác liệt, không hề lưu thủ, cũng không cố kỵ trực chỉ vào mi tâm của Tông Thủ mà đến.
Một thân Binh Đạo kiếm ý vận dụng đến cực hạn, cũng đem Càn Thiên vạn quân chi thế dung nhập vào trong đó.
Phảng phất là hận không thể một kiếm đem Tông Thủ chém chết.
Tông Thủ thấy thế, trên trán lập tức là toát ra mồ hôi lạnh to như hạt đậu. Khổng Dao này, cũng không là vì sự tình lần trước mà báo thù chứ, ý định ở chỗ này mưu sát chồng?
Lần trước trên Đăng Thiên Thai, cô gái này nhìn như cam tâm tình nguyện, kỳ thật là ghi hận ở trong lòng.
Không dám tiếp tục phân tâm, thân hình thoáng thối lui, rồi sau đó là ngón tay phải kéo lê một đường vòng cung tuyệt diệu, đánh về không gian ở trước người.
Bức cho kiếm quang đang thẳng tắp đâm tới kia bắt đầu biến đổi quỹ tích.
Khổng Dao là tức giận cắn chặt hai hàm răng trắng, biết được một kiếm này kỳ thật dĩ nhiên là vô công.
Liền dứt khoát mặc kệ, kiếm ảnh liên tục phân hóa ra ngàn vạn, kiếm ảnh trảm xuống, đem không gian trước người cắt thành vô số mảnh.
Đã thấy tay kia bắt đầu điều khiển thời không chi lực. Từng điểm linh quang mang theo vô số đường vòng cung uyển chuyển biến ảo chập chờn, cũng biến hóa kỳ lại khó lường, ở trong bóng kiếm kia tùy ý xuyên thẳng thông qua, không ngừng khiến không gian gấp khúc, hoàn toàn vặn vẹo.
Ngón tay cơ hồ là không gián đoạn, ở trên thân kiếm của Khổng Dao liên tục kích đánh.
Dù là Khổng Dao ngăn cản như thế nào, có thay đổi kiếm lộ như thế nào, cũng không thể tránh được.
Tông Thủ cũng không dùng bao nhiêu lực đạo, mà kiếm của Khổng Dao đánh hơn mười kích, cuối cùng đem thanh kiếm thu lại, cả người cũng phiêu hốt thối lui ra bên ngoài mười trượng.
Rồi sau đó là có phần nhụt chí nhìn tt :
- Quả nhiên vẫn là không ép được một thành lực lượng của ngươi.
Khóe môi Tông Thủ có chút méo mó, không phải là một thành, một kiếm này ít nhất đã bức ra hai thành thực lực của hắn.
Vừa rồi nhìn hắn giống như hời hợt, kỳ thật cũng không thoải mái.
Rồi sau đó là mắt thấu quang mang kỳ lạ, hiếu kỳ nói:
- Ngươi nắm giữ Linh Vũ hợp nhất khi nào? Có phải là quyển bản nguyên chi pháp kia, tựa hồ…
Cau mày, hồi tưởng lại vừa rồi, thần sắc Tông Thủ vì vậy mà quái dị lên.
Khổng Dao giờ phút này chẳng những đã xác định được căn cơ, hơn nữa tựa hồ là cùng một đường Thạch Việt kia.
Trước định căn bản, lại diễn sinh ngoại đạo, từ đơn giản biến thành phức tạp.
- Là thuật thuật giả, đạo cũng thuật giả, pháp cũng thuật giả, học thuật, thuật số, phương lược, mưu sách, quyền thuật, không có gì không bao hàm trong căn bản đại đạo của ta.
Khổng Dao cười cười, chân mày lá liễu khẽ nhếch, trong mắt lộ ra vẻ tự tin:
- Khổng Dao ta ở vạn năm trước, cũng có được một ít truyền thừa của Pháp gia, chỉ tiếc là tàn khuyết không đầy đủ. Pháp, Thuật, Thế ba loại đại đạo, chỉ có được hai loại, về sau Khổng gia tiền bối kết hợp với thuật số đạo môn, có tiến triển khác. Chỉ tiếc, cuối cùng người tập thành, bất quá chỉ có ba mà thôi. Phụ thân biết ta lãnh binh, mới dùng pháp môn này dạy cho ta. Trừ cái đó ra, lại dung hợp Binh gia chi pháp, đem pháp tắc này hoàn thiện.
Tông Thủ giật mình, nghĩ rằng trách không được, nguyên lai là Khổng gia này cũng có được một bộ phận truyền thừa của Pháp gia.
Mà tài năng của Khổng Duệ này, cũng khiến người ta phải kinh dị.