- Từ sau khi bọn chúng bị đuổi đi thì vẫn còn vô số dư nghiệt. Vài vị hộ giới la hán đều đã bị vẫn lạc, uy năng không còn. Chẳng qua tín đồ phật môn ở nơi này không hiểu vì sao ở mấy năm trước lại truyền ra tin tức vô lượng phật chuẩn bị đản sinh, hàng lâm xuống thế giới này, lưu truyền nào là truyền thuyết cứu lửa cho dân, không dưới vạn người, lưu truyền bất tận.
- Vô Lượng chung thủy sao?
Lục Vô Song nhíu mày, bởi hắn đã từng nghe qua tên này. Phật môn từng có một vị, nghe nói là lúc được đản sinh đã được Đại Nhật Như Lai đặc ý biến đổi kinh nghĩa của chính mình.
Có vô lượng quang, vô tận ám, vô hạn vô biên khả năng.
Đó là kẻ được ký thách toàn bộ hy vọng mở ra Lưu Ly cực lạc thế giới.
Nhưng nghe nói cái vị "Phật" này, đến người của Phật môn còn không biết xuất hiện ở đâu, không xác định được rõ ràng.
Thương Linh thế giới thường sùng kính phật, mà vị này đột nhiên hàng lâm, tựa nhưu cũng có chút ý vị nào đó, đó với người Lục gia bọn họ thì không có chút đáng lo ngại cho lắm.
Lắc lắc đầu, Lục Vô Song khẽ nở nụ cười lãnh tĩnh.
Tên Tông Thủ này nhất định phải chết trên tay hắn! Cho dù trong giới ấy thực sực có Phật tổ hàng lâm thì hắn cũng không quan tâm. Cho dù là một kẻ không biết hình dáng ra sao, không biết có tồn tại hay không, Vô Lượng chung thủy đây?
Hai tay hắn nắm chặt, gân xanh nổi lên, Lục Vô Song nhanh chóng đi tới bích chướng rào cản của không gian thế giới kia.
Hiện lên trước mắt hắn, là một bãi cát trắng và mặt biển.
Bởi sát ý phóng ra tứ phía, đám hải âu xung quanh nơi đây đều vụt bay lên trời.
Lục Vô Song sắc mặt lạnh lùng, nhìn về phía bầu trời.
Lúc này đang là ban đêm, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một viên lưu tinh rơi từ trên tinh không xuống.
Hai mắt Lục Vô Song híp lại, hiện lên vẻ lãnh khốc.
Cũng không biết viên lưu tinh đang rơi xuống này, liệu có phải là Tông Thủ kia không?
Mà lúc này, vị thanh niên đang đứng ở ngoài Thương Linh giới thì lộ ra ý cười thâm trường.
- Tông Thủ sao? Hay lắm, quả nhiên là thú vị. Toàn bộ Lục gia, huyết mạch hai bên lại không bằng một tên phế vật. Không tính tới tài cán này, chỉ ngắn ngủi sáu bảy năm đã đạt tới Tiên Cảnh đỉnh phong rồi. Tư chất bực này thực sự là không tưởng đây, tuy có chút lười nhác, có khả năng trị quốc nhưng không muốn làm, thế nhưng biết buông tay, biết dùng người. Tương lai Phần Không thánh đế của Lục gia ta chỉ sợ không chỉ Vô Song thiếu chủ, mà so với mấy vị kia thì hắn còn thích hợp hơn. Chỉ trách không được mạnh mẽ hơn, nếu vì hắn thì hơi mạo hiểm thật. Đáng tiếc...
Lắc lắc đầu, người thanh niên đó thở dài một tiếng.
Vị thiếu phu nhân kia cũng được, chỉ là vì xuất thân của nàng, cho nên có thể nhận được sự duy trì ở Lục gia đã ít lại càng thêm ít.
Theo như hắn biết, ít nhất là trong Lục gia thì Tuyên Hoa quốc chủ và Huyền Diệp quốc chủ ắt sẽ toàn lực ngăn cản.
Hơn nữa, lần này nếu tên đó có thể chạy trốn được khỏi Lục Vô Song, khả năng cực nhỏ, tựa như trong cùng một lúc, muôn dân toàn diệt vậy.
Một nữ hài đứng sừng sững trong quân, cưỡi trên một đầu Tử Hỏa thú, dáng người cao gầy, toàn thân ngân giáp, anh tư uy vũ. Tuy là thân nữ tử nhưng việc xuất hiện trong đại quân trăm vạn lại không có chút kỳ quái nào
Tướng lĩnh xung quanh, ngẫu nhiên cũng đảo mắt qua đây, trong đó đầy vẻ sùng kính.
Giờ phút này, nàng ta khẽ chau mày lại, đồng thời ngửa mặt lên trời nhìn.
Mới rồi, nàng ta đột nhiên cảm thấy được một sự sợ hãi từ trong sâu thẳm tâm hồn.
Một sự bất an dồn nén trong tâm linh nàng.
- Là phu quân!
Trong nháy mắt, Khổng Dao đã biết điềm bất an ấy xuất phát từ nơi nào.
Cho dù là nàng, đã bị phá đi Linh mục thiên nhãn. Nhưng linh niệm cảm ứng bẩm sinh của Khổng gia vẫn còn sót lại không ít.
Khẽ cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, Khổng Ngọc bèn lấy ra quẻ ký tùy thân, khiến cho chúng dao động bên người, biến đổi trong hư không.
Sau một lát, sắc mặt có chút buông lỏng, tựa như có suy nghĩ gì đó.
- Thái cực phủ lai...
Trên mặt nàng hiện lên vẻ quái dị, vị phu quân của nàng gần đây tựa như gặp nhiều chuyện tốt quá cho nên mới gặp phải ách nạn này.
Mấu chốt là phía sau quái tượng, không phải là long khốn trong vũng nước cạn, mà là long quy về hải.
Nói như vậy, phải chăng là hữu kinh vô hiểm chăng?
Khóe môi Khổng Dao khẽ nhếch, bật lên tiếng cười, cũng có chút cảm giác đáng thương cho đối thủ lần này của phu quân nàng.
Buông bỏ được nỗi lo trong lòng, ánh mắt nàng lại lần nữa phóng về xa xăm.
Lúc này, ở một nơi trong vân hải, vô số đại quân đang tụ họp.
Hai phương chiến trận vẫn sẵn sàng giằng co không ngừng, chỉ riêng chiến tuyến đã kéo dài hơn mười dặm có dư rồi.
Phía này là Nam Phong đại lục, còn đối diện chính là Việt quốc chi quân.
Ở sườn bên kia, là một mảnh hải dương hồng sắc.
Gần hai trăm vạn đại quân của Đại Kiền quốc tập hợp tại nơi đó.
Một trận này, tựa như là một trận diệt quốc chi chiến!
Cùng lúc này, từ phía xa một người kỵ phi trùng bay tới.
- Xin Tông Nguyên tướng quân ra lệnh, quân địch đã sợ hãi. Có nên cho phá địch hay không?
- Xin Tông Nguyên tướng quân phát lệnh, quân địch đã khiếp sợ. Có nên phá địch hay không?
Tâm thần Khổng Dao chợt bừng tỉnh, nhìn lại về phương hướng đó. Lập tức có thể thấy được, một chi kỵ sĩ ước chừng khoảng ba vạn người, đang mặc xích giáp.
Cánh quân này ở phía tả nhưng nay lại quay lại đánh một hồi quấy rối.
Bọn họ chia thành hơn mười đội ngũ, tiến thối tự nhiên, chợt phân chợt hợp, lúc nhanh lúc chậm. Từng đạo ánh sáng lóe lên hoa mắt, tựa như là nghệ thuật vậy, hoa lệ vô cùng, khiến cho người khác tán thưởng.
Đây là Đại Kiền xích cương thiết kỵ mới được tân kiến. Bọn họ cũng được truyền thừa từ Thủy Tần, cũng là một dạng binh chủng trụ cột. Bọn họ là tứ giai đạo binh trong chiến tranh, phí tổn lại cực rẻ, số lượng thì khổng lồ vô cùng, Đại Tần lúc toàn thịnh, còn bao phủ toàn bộ cả một Vân Giới nữa. Nguồn tại http://TruyệnFULL.com
Ở thời đại này thì cũng thể coi như một loại kỵ binh cực kỳ tinh nhuệ.
Đại Kiền tới giờ cũng mới chỉ tạo dựng được đội quân ba vạn mà thôi, do Khâu Vi chấp chưởng Xu Mật Viện gây dựng, được coi như tâm huyết cả đời vậy.
Đại Kiền không có đủ số lượng Tiên Thiên, nhưng kỵ sĩ có thể được chọn vào trong này thì trong vòng vài năm đều có khả năng đột phá được Tiên Thiên.
Lúc này, ba vạn kỵ sĩ này không ngờ lại có khí thế của thiên quân vạn mã.
Điều này khiến cho địch phương phải mệt mỏi ứng phó, vốn quân ngũ chỉnh tề giờ cũng đã tán loạn cả lên, sĩ tốt ai nấy đều sợ hãi, mặt vàng vọt.
Đúng như những gì Tông Nguyên nói, thời cơ đã chín muồi rồi.
Chỉ cần một kích liền có thể đánh bại cánh tả của quân địch.
- Tông soái quả thực không hổ là Vô Song danh tướng, kỵ quân xung trận, chỉ có vô địch. Chỉ mới giằng có ba canh giờ, chưa hề giao thủ, huyết kỵ cũng chưa dùng đã khiến cho Việt quân phải bại, một trận này nếu thắng, công lao của Tông soái thực là đứng đầu.
Lúc này Hách Lệ đứng ở một bên tán thưởng không thôi.