Thần Hoàng

Chương 1301: Thiết giá vô nhai

Trong mắt sát ý kích động, rồi lại thu liễm. Mà thôi, giết đi thì có thể khiến hắn chết thống khoái, chi bằng để kẻ này nhận hết khổ hình trong Linh Hải Tử Ngục đi.

Lúc này đã bất đồng mấy chục năm trước, Lục Vô Bệnh tu vị đầy đủ, có thể chống đỡ trong Linh Hải Tử Ngục một đoạn thời gian rồi.

Nghĩ như vậy, Lục Thiên Thanh liền không hề để ý tới. Ngược lại nói:

- Thánh Tôn, vãn bối còn vì một chuyện lo lắng. Tông Thủ hôm nay đã nhập tầng thứ 8 Tử Ngục, như vậy có cần dời Lục Hàm Yên đến chỗ khác không?

- Dời đến chỗ khác?

Lục Tuyệt Diễm quay đầu lại, thật sâu nhìn lão giả áo bào hồng sau lưng, rồi sau đó không cho là đúng lắc đầu:

- Hàm Yên từ sau khi sinh hạ kẻ này, mẫu tử hai người đã không gặp mặt. Làm vậy thật có chút vô c nhân tình, không cần như thế --

- Thánh Tôn! Vãn bối chỉ là lo lắng có chuyện xấu ngoài ý muốn, Lục Hàm Yên dù sao cũng cháu người nọ, tử duệ của Diễm Nguyên Thánh tôn. Khó nói còn thủ đoạn nào có thể trợ kẻ này đào thoát hay không!

Lục Thiên Thanh đang muốn khuyên nữa, chỉ thấy Lục Tuyệt Diễm lại phất phất tay:

- Không cần lo lắng! Lão phu còn trông cậy vào kẻ này, lại xông vào tầng thứ 9 Tử Ngục một lần. Việc này lão phu đều có xử trí --

Nghe xong lời ấy, Lục Thiên Thanh đã an tâm. Tiếp theo lại nghi hoặc, nghe ý trong lời Tuyệt Diễm thì rất hứng thú với Tông Thủ, cực kỳ chờ mong.

Đây là vạn năm qua, tịch mịch quá lâu. Giờ tìm được một món đồ chơi mới nên không muốn lập tức buông tay sao?

Kinh nghi bất định nhìn bóng lưng Lục Tuyệt Diễm, chợt nghe hắn hào hứng dạt dào nói:

- Hôm nay vị trông coi cửa vào tầng thứ 9 là ai? Còn là đầu Vô Tướng Ảnh Ma kia không? Kẻ này tiềm lực vô cùng, cách kiếm ý hồn cảnh trung đoạn chỉ thiếu chút nữa. Đầu ảnh ma kia sợ là ngăn không được --

Vừa nói chuyện, một bên khiến hư không phân liệt, bước chân vào trong đó.

Lục Thiên Thanh khiêu mi, trấn thủ Tử Ngục lâu như vậy, hắn vẫn là lần đầu trông thấy Lục Tuyệt Diễm hưng phấn như thế ... Tiến vào tầng thứ 8, Tông Thủ cũng cảm giác danh tiếng ‘ Minh Ngục ’ quả nhiên vô cùng chuẩn xác.

Nơi này quả thật là lực lượng tràn ngập, trong mắt trông thấy đều là cảnh tái nhợt.

Nếu không phải biết được ở đây bất quá chính là một trong chín tầng Tử Ngục của Lục gia

Nói nơi này chính là U Minh thế giới, Tông Thủ cũng sẽ tin.

Vừa bước vào, Tông Thủ liền cảm giác Sinh Khí Chân Nguyên trong cơ thể liền bắt đầu ám nhược.

Tông Thủ chưa từng do dự, liền vận khởi Nguyên Sinh Linh Tức Quyết của Lâm Huyền Sương.

Hám Thế Linh Quyết của hắn hôm nay đã hơi dần dần hoàn thiện. Nhưng mà giờ này khắc này, tác dụng lại không so được với môn Sinh Sinh Bất Tức chi pháp trực chỉ Chí Cảnh này trong Minh Ngục.

Rồi sau đó quả nhiên cảm thấy thân hình ấm áp, khôi phục không ít.

- Không chỉ xâm nhập, càng cướp đoạt sinh cơ. Ở đây một ngày liên tiêu hao mười ngày thọ nguyên.

Nói cách khác, hai mươi năm chính là hơn hai trăm năm thọ nguyên --

Hai tay Tông Thủ nhịn không được nắm chặt, móng tay đâm thật sâu vào thịt.

Sau đó bắt buộc mình không nghĩ nữa, nhìn bốn phía.

- Lại không biết cấm thuật của vực này là cái gì? Lục Vô Bệnh cũng không tới giới này, tình hình trong này ngoại giới cũng không biết, Huyền Sương sư tôn lại càng chưa từng nói rõ.

Một bên suy tư, vừa quan sát.

Chỉ giây lát, Tông Thủ đã lộ ra vẻ ngoài ý muốn. Thế giới một ngục này so với trong tưởng tượng của hắn còn nhỏ hơn nhiều.

Xem tình hình thì thế giới này không bằng một phần mười Linh Hải Tử Ngục.

Lợi dụng thuấn không đạo chủng (, đoán chừng chỉ cần hai ba canh giờ là đã có thể đi ngang rồi.

Nói cách khác, muốn tìm người trong này còn dễ dàng hơn dự đoán của hắn nhiều.

Bất quá đã tên là Minh Ngục, xếp vào tầng thứ 8 trong Cửu Tuyệt Tử Ngục.

Như vậy trong kiếp giới này cũng cực kỳ hung hiểm. Cấm thuật trong ngục này cũng cao hơn Linh Hải Tử Ngục.

Suy nghĩ, trái tim Tông Thủ liền không nhịn được mãnh liệt nhảy dựng lên.

Kỳ ký, thờ phụng, tâm tình phức tạp nói không nên lời.

Sau nửa ngày mới miễn cưỡng đè xuống. Tay áo hất lên, định phóng xuất ra toàn bộ thánh hỏa ngân nghĩ.

- Không đúng, trong thế giới này hung hiểm không biết, hư thật khó dò. Chỉ sợ những ngân nghĩ này tản ra, mặc dù là tinh thần đạo chủng cũng chưa chắc bảo vệ được...!

Tông Thủ suy nghĩ một chút, thu lại ý niệm dùng thánh hỏa ngân nghĩ thăm dò.

Kỳ thật tầng thứ sáu tầng thứ bảy trước kia đã gặp phải không ít hung hiểm.

Cũng chính là nhờ những Thuấn Không Long Đan kia của Tông Thủ nên những ngân nghĩ này mới có thể chạy trốn, bình yên vô sự.

Trong ngục này, còn không biết cấm thuật ra sao, có huyền cơ gì.

Chỉ những người bị nhốt ở đây thôi cũng đủ để làm lòng người sinh kiêng kị rồi.

Theo như Lục Vô Bệnh nói, trong Lục gia, chỉ có người cùng hung cực ác, hoặc là mắc tội không thể tha trong tộc mới có thể bị nhốt ở đây.

Không cần nghĩ cũng biết, cường giả trong đó số lượng tuyệt đối không ít.

Tông Thủ vốn thử thăm dò, đạp không mà đi. Nhưng đến đây rồi mà vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.

- Không có nguyên từ chi lực, bốn phía cũng không có cấm chế, ở đây không cấm người người ngao du hư không --

Bất quá nơi này cấm chế mặc dù không cấm, nhưng Linh Năng lại cực thịnh, pháp tắc đạo quy vô cùng nghiêm mật, không có sơ hở để chui vào.

Nói cách khác, hắn ở thế giới khác, một cái chớp mắt là có thể xuyên qua hơn trăm dặm thì ở chỗ này, nhiều nhất chỉ mười dặm.

Về phần Thuấn Không Long Đan, đoán chừng lúc này, cũng chỉ có thể chuyển dời trong vòng trăm dặm.

Còn có minh lực nữa, cũng không khỏi quá nồng đi. Hơn nữa giống như giòi phụ trong xương, không thể dứt được.

Tông Thủ nhíu nhíu mày, bốn xích Huyết Sắc Thanh Phong từ trong tay áo trượt ra.

Trong nháy mắt vô số Tử Minh chi lực tụ tập tới trên thân kiếm.

Quanh người vạn trượng, phảng phất có một đầu âm hà to lớn trôi nổi.

Đây là Minh Hà Cáo Tử Kiếm. Những minh tử khí này chém không tiêu tan, đuổi không đi, chẳng bằng chuyển cho mình dùng.

Ngự sử những minh lực này, không uổng phí khí lực độn về trước. Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, Tông Thủ liền khẽ giật mình.

Chỉ thấy phương xa mười khung sắt cái cao tới ngàn trượng xếp chỉnh tề, dựng đứng ở phía xa.

Bên trong khung sắt, lờ mờ ghim lấy vài bóng người.

Mượn nhờ Thuấn Không Long Đan, Tông Thủ lách mình qua. Rồi sau đó trong mắt liền tràn đầy kinh hãi.

Những người bị ghim trên đó, rõ ràng ai cũng đều là tu sĩ Thần Cảnh.

Trong đó hai người rõ ràng đã đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong.

Lập tức trong nội tâm liền giật mình, hắn kỳ quái. Nếu Tầng thứ 9 đã có cửa ra vào như đồn đãi.

Vậy vì sao tội nhân trên Thần cảnh của Lục gia lại bị đánh vào tầng thứ 8 Tử Ngục?

Chẳng phải có thể dễ dàng xông tới tầng thứ 9 sao?

Lúc này mới biết, những người này cũng không phải được nuôi thả. Mà là bị đinh tỏa phong ấn, không được tự do.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất