- Như vậy hỏi lại Hàm Yên ngươi một câu, có nguyện quay lại Phần Không Thánh Đình, giúp tổ phụ ngươi một tay không? Việc này toàn bộ là do ngươi, cũng là chuyện của ngươi. Đến cùng như thế nào ngươi chọn đi.
Thanh âm kia giống như mang theo một cổ ma lực, đánh thẳng vào tâm thần Lục Hàm Yên.
Ánh mắt mờ mịt chỉ chốc lát, Lục Hàm Yên đã khôi phục bình tĩnh.
- Hai mươi năm trước, là Hàm Yên làm phiền hà tổ phụ. Hôm nay lại không thể làm người bất hiếu nữa --
Trong nội tâm thẫn thờ, vốn muốn sau khi ra ngục sẽ đi tìm hài nhi kia của mình
Nhưng tình hình tổ phụ nếu không biết thì còn thôi đi. Nhưng giờ đã biết sao còn có thể chỉ lo thân mình nữa.
Tuyệt Diễm nghe vậy, lập tức cười ha ha, chấn thẳng thương không ba nghìn dặm.
Vẻ đắc ý kia cũng không che dấu chút nào.
Lục Hàm Yên lập tức ngạc nhiên nhìn sang, cực kỳ khó hiểu Tuyệt Diễm vì sao lại thế.
Bất quá nghe nói tính cách vị Thánh Tôn này cũng luôn luôn cổ quái khó dò như vậy.
Lại trong nội tâm khẽ động, Tuyệt Diễm từng nói đến hài nhi mình, chẳng lẽ đã biết được hạ lạc của Thủ nhi sao?
Mình được thả, lời vừa rồi của Tuyệt Diễm cũng là có quan hệ đến Tông Thủ?
Tuyệt Diễm cũng đã không để cho nàng nghĩ nhiềuư, trực tiếp một đạo ý niệm chộp tới, nhiếp lấy thân hình Lục Hàm Yên.
- Đã như thế, vậy thì đi thôi! Vừa hay lão phu cũng phải ly khai Cửu Tuyệt Tử Ngục này tránh họa, thuận tiện đưa ngươi trở lại Phần Không Thánh Đình luôn.
Bất quá Lục Hàm Yên lại không theo ý hắn, hơi giãy dụa, tay ôm Tông Thủ không thả.
Tuyệt Diễm biết trong nội tâm nàng băn khoăn, trong nháy mắt liền có ba giọt chất lỏng xanh ngọc bay về phía Tông Thủ vẫn đang hôn mê:
- Kẻ này cũng không cần cùng mang đi. Kẻ này có nguyên do khác, phải ở lại trong Tử Ngục iếp tục ngây ngốc mấy ngày. Ngươi cũng không cần quan tâm, ta yêu hắn giống như trân bảo, còn hơn ngươi trăm ngàn lần, tuyệt sẽ không để cho hắn ở trong này chịu nửa phần tổn thương. Như thế, ngươi yên tâm chưa?
Trong mắt hơi hàm ý mỉa mai khiến Lục Hàm Yên mặt ửng hồng lên. Nhưng vẫn theo lời buông Tông Thủ ra.
Lần này Tông Thủ, thương thế cũng không nặng lắm.
Tuyệt Diễm lại sử dụng suốt ba giọt Ngọc Cốt Hoàn Linh Tủy chữa thương cho hắn.
Xem ra thực không phải là yêu thích bình thường --
Mà ba giọt tủy dịch kia nhập vào cơ thể, đoán chừng Tông Thủ chỉ cần một lát nữa liền có thể tỉnh lại.
Ở chung mười ngày, Lục Hàm Yên cũng biết trên người hắn, có mấy hộ giá linh thú cường hoành hộ thân, không phải lo an toàn.
Nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy, Phần Không Lục gia, sao có thể ném ở chỗ này chẳng quan tâm?
Trong nội tâm hơi định, liền theo Tuyệt Diễm rời khỏi thế giới Minh Ngục.
Tình cảnh trước mắt biến ảo, chợt đã đứng thẳng trong Tinh Hỏa Vi Trần Trận rồi.
Lục Hàm Yên cảm giác nỗi thống thổng như cạo xương phệ hồn tra tấn mình lúc trước toàn bộ đã thối lui.
Như trút được gánh nặng, trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại có chút không thích hợp. Nhìn trước mắt, thần sắc phức tạp. Vô cùng vui vẻ, không thể chờ đợi được, lại hơi có chút phiền muộn.
Tuyệt Diễm cũng không để ý nhiều, mang theo nàng tiếp tục vượt không về phía trước
Rồi sau đó liền im im lặng lặng, đứng ở một chỗ trong hư không, tựa hồ đang chờ gì đó ở chỗ này.
Lục Hàm Yên trong nội tâm hồ nghi, cũng không dám tùy tiện đặt câu hỏi.
Cũng ngay sau một lát, một đạo hỏa diễm, bỗng dưng xuất hiện ở sau lưng Tuyệt Diễm, phát ra một tiếng cười khẽ như chuông bạc.
- Người kia đã đến, mười ngày thời gian, thật đúng giờ!
Lục Hàm Yên càng cảm thấy bối rối, người nọ, người nọ là ai?
Chỉ thấy Tuyệt Diễm mỉa mai nhếch môi lên. Mà thiếu nữ không biết tính danh kia trong mắt đều là vẻ nhìn có chút hả hê và thương cảm.
Lại giây lát, chốc lát về sau, chỉ thấy một cái màu xanh bóng người, từ đằng xa bước không tới.
Nguyên lai là Thiên Thanh Tôn Giả --
Nhìn qua hình dáng tướng mạo người này, Lục Hàm Yên lập tức giật mình. Đây là một trong các Thánh Cảnh nguyên lão Lục gia, hôm nay chấp chưởng Tử Ngục.
Lại lại càng không hiểu vì sao Tuyệt Diễm và thiếu nữ này, lại có biểu lộ như vậy.
Lục Thiên Thanh tay cầm hộp ngọc đi đến, lúc trông thấy Lục Hàm Yên, cũng có chút ngoài ý muốn.
Trong ánh mắt, đã hiện lên một tia phỏng đoán và bất an, lập tức lại khôi phục như thường, nửa phần không lộ ra.
Đi đến trước mặt Tuyệt Diễm, cúi người hành lễ, đưa hộp ngọc kia đến trước người.
- Cuối cùng không phụ Thánh Tôn nhờ vả, trong vòng mười ngày đã tìm đến --
- Cuối cùng không phụ Thánh Tôn nhờ vả, trong vòng mười ngày đã tìm đến --
Lúc nói chuyện, mí mặt Lục Thiên Thanh lại hơi hơi nâng lên, thăm dò thần sắc Tuyệt Diễm.
Kết quả lại làm hắn thất vọng, vị Thánh Tôn này mặc dù hỉ nộ đều hiện ra sắc, nhưng nếu muốn dùng đó để suy đoán suy nghĩ của hắn lại gần như là chuyện không thể.
- Làm phiền, cuối cùng ngươi cũng chưa từng khiến ta thất vọng.
Tuyệt Diễm phẩy tay áo một cái, nhận lấy hộp ngọc kia, mở ra nhìn nhìn, liền thoả mãn cười cười, tiện tay ném vào tay hồng y thiếu nữ bên cạnh.
Mà lúc này Lục Thiên Thanh lại nghiêng mắt nhìn Lục Hàm Yên.
- Thánh Tôn, ta nhớ nàng cách lúc hện hình phạt còn hai mươi năm nữa.
Thật sự khó hiểu, Tuyệt Diễm tại sao lại cởi bỏ phong cấm cho nàng, mang ra khỏi Tử Ngục.
Chẳng lẽ nói --
Những lời này, vừa hiếu kỳ, cũng là để thăm dò.
Tuyệt Diễm nghe vậy, lại lặng lẽ cười lạnh:
- Như thế nào? Chẳng lẽ lão phu không thả được người trước thời giạn hai mươi năm sao? Chút việc nhỏ ấy chẳng lẽ phải báo cáo với ngươi nữa à?
Lục Thiên Thanh thân hình hơi chấn, chỉ cảm thấy hồn niệm bản thân có cảm giác bị nghiền áp nát bấy.
Cùng Chí Cảnh Thánh Tôn ở một chút, duy chỉ có điểm ấy là khiến hắn chán ghét nhất, cực kỳ không được tự nhiên.
Lúc này chỉ có thể trên mặt sợ hãi hơi khẽ khom người:
- Tự nhiên không dám.
- Không dám là tốt rồi!
Tuyệt Diễm nhẹ giọng cười cười, thu hồi lại hồn áp, rồi sau đó lại nhàn nhạt hỏi:
- Như vậy mười ngày này, ngươi đã suy nghĩ cẩn thận chưa? Nếu như còn biết được tốt xấu, chuyện hôn sự kia của hậu bối ngươi đổi lại đi. Lại thay ta chuyển cáo Tuyên Hoa, lão phu đối với những gì hắn làm mấy năm gần đây đã có chút không kiên nhẫn rồi --
Lục Thiên Thanh chỉ cảm thấy trong óc ‘ loảng xoảng ’ một tiếng trầm đục.
Vị Thánh Tôn này sai hắn đi lấy Thương Ngô Thánh Quả quả nhiên thâm ý sâu sắc.
-- đối với Tuyên Hoa quốc chủ làm những năm gần đây có chút không kiên nhẫn, là chỉ Tuyên Hóa hắn, cấu kết ngoại nhân, kết giao ngoại tộc Thánh Tôn sao?
Trong lồng ngực lại có một cổ cảm giác nhẹ nhõm, thầm nghĩ đã suy đoán được vài phần tính toán của vị Tuyệt Diễm Thánh Tôn này.
Nếu nói thế --
Lục Thiên Thanh liếc qua Lục Hàm Yên.
Mang nàng này ra khỏi Tử Ngục, chẳng lẽ là chuẩn bị lần nữa đến đỡ Phần Không Thánh Đế đã bế quan hồi lâu kia sao?
Chỉ suy nghĩ một lát, Lục Thiên Thanh liền cười lạnh một tiếng.
Hẳn là không có ý này, chỉ là dùng đó để cảnh cáo Tuyên Hoa thôi.