Tự nhiên ở đây nói là tinh chuẩn, chỉ là tương đối mà thôi, không có khả năng là chính xác không có sai lầm trăm phần trăm.
Mà Sơ Tuyết cảm nhận khi đến tối cực hạn có thể tuyệt không gặp sai sót.
Đợi đến phong cấm được một thành, Tông Thủ sẽ bắt đầu thử nghiệm.
Nhưng sau một thời thần ngắn ngủi, sắc mặt Tông Thủ lại trở nên tái xanh mà dừng lại.
Lần này lại cũng không tổn hao, mà là trong óc một trận choáng váng vô cùng ập đến.
Hầu như mỗi một thời khắc đều có vô số "khả năng", vô số hình ảnh xẹt qua ở trong đầu của hắn.
Lúc này tu vi của Tông Thủ mặc dù đã đến Linh Cảnh đỉnh phong, nhưng cũng vẫn cảm giác được lực bất tòng tâm, cảm thấy cái đầu của mình như muổn nổ tung ra, khó chịu không gì sánh được.
Ban đầu hắn chỉ thử cảm ứng, thời gian một giây tới, những biến hóa trong phương viên mười vạn trượng xung quanh đây.
Sau đó quả đoán cấp tốc lui trở lại, thẳng đến sáu mươi phần trăm giây, phạm vi cũng thu lại đến khoảng một vạn trượng, mới xem như miễn cưỡng chống đỡ được.
Nhưng trong thời gian ngắn ngủi này có thể có ích lợi gì?
Tông Thủ mím mím môi, hơi chút thất vọng. Lại là một việc làm vô ích, thực sự vô vị, đối với thực lực của hắn không có nửa phần tăng thêm!
Có lẽ ngày sau, hắn đối với nắm giữ mệnh vận pháp tắc này càng nhiều, hoặc giả não lực cũng đủ thừa nhận thật nhiều "tương lai", tình hình này mới có thể tốt hơn một chút. Lúc này lại là không thể nào...
Cũng may hắn nguyên bản đối với thuật này, cũng không có quá nhiều hy vọng xa vời. Chỉ cần có thể đối với mệnh vận chi lực, làm được nắm giữ càng tinh chuẩn hơn, cũng đã cảm thấy mỹ mãn.
Theo tay vung lên, một điểm quang hoa bỗng nhiên lại từ trong bàn tay hắn độn ra.
Phía xa Hàm Hi đã sớm có cảm ứng, lập tức né tránh. Sáu đôi cánh bạc vỗ đập, bay nhanh di chuyển tránh né ra.
Nhưng đến cuối cùng, lại vẫn như cũ không thể nào tránh thoát được một điểm quang hoa kia. Giữa lúc trong lòng nó đang âm thầm kêu khổ, lại chỉ cảm thấy trên đầu bị gõ nhẹ một cái.
Liền dùng mắt nhìn một cái, mới biết đây chỉ là một viên Hắc Huyền Thiết Sa vô cùng bình thường mà thôi.
Khác biệt với lúc trước, Tông Thủ mới luyện thanh Cửu giai Vân Diễm Đao kia, đối với nó là nửa điểm lực sát thương cũng không có.
Lại vẫn là kinh hãi không ngớt, trong mắt mang theo vẻ e dè sợ hãi, quay đầu nhìn về phía Tông Thủ.
Nếu là đổi thành linh khí khác, như vậy mới vừa rồi nó đã sớm không còn tính mạng rồi!
Vị chủ nhân này đúng là càng lúc càng khiến nó nhìn không thấu, cũng càng lúc càng không có dũng khí cùng hắn đối kháng.
Tông Thủ lại khẽ nhếch khóe môi lên, biết được môn phi đao thuật này của mình cuối cùng cũng đã thành công.
Không chỉ là Lục Thần Ngự Đao Thuật có thể cùng với kiếm quyết linh pháp của hắn kết hợp.
Mười hai năm khổ tu, cuối cùng cũng là có viên mãn...
Cười to ba tiếng, sau đó Tông Thủ duỗi người đứng dậy, từ trong tĩnh thất này đạp bước mà ra.
Vừa vặn là lúc chính ngọ, ánh dương quang chói mắt. Bên kia trong Trấn Kiền Điện lại truyền đến một trận tiếng chuông vang lên.
Tông Thủ nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, sau đó thất vọng thở dài.
Quả nhiên lại là lão đầu này, đã được chọn làm Tể Tướng.
Lúc này còn cách hắn xây dựng Điện Tham Nghị vừa văn đã sắp được năm năm. Mà nhiệm kỳ làm Tể Tướng của Nhâm Bác cũng là đến lúc đó.
Mà kết quả bầu lại này, cũng là không chút nào nằm ngoài dự liệu.
Đáng tiếc khi Trương Hoài gia nhập đến Kiền Thiên Sơn, thực sự hơi ngắn. Tư lịch quá mỏng, căn bản là không có tư cách cùng với Nhâm Bác tranh đoạt.
Về phần những người còn lại còn không bằng lão đầu này.
Lại tỉ mỉ suy ngẫm, nếu là để Nhâm Bác này đi Điện Tham Nghị, chỉ sợ tình hình càng không xong.
Vì vậy Tông Thủ trực tiếp buông tha dự định đem Nhâm Bác này kéo xuống.
Chỉ có thể cảm khái ở trong lòng, xem ra còn cần cẩn thận lưu ý túi tiền của mình năm năm nữa.
Thật sự là quốc vô hiền thần....
Từ trên cao nhìn xuống, quan vọng Kiền Thiên Sơn thành này có thể thấy được cả tòa thành trì này so với một năm trước, đã mở rộng tròn nửa vòng.
Trước khi tu kiến tường thành, đã có vẻ nhỏ bé bi vô số phòng ốc vây quanh ở bên trong.
Mà tầng tường ngoài thứ hai đã đang tu kiến. Hộ thành linh trận, cũng được bố trí một lần nữa.
Cũng may lúc này, cả Đông Lâm Vân Lục đều đã được bình định xuống.
Dưới sự cưỡng chế của bốn trăm vạn đại quân, toàn bộ Đông Lâm Chư Thành đã tròn một năm chưa từng phát sinh chiến sự.
Thêm dư uy của trận chiến Thất Hà Sơn cũng không có ai dám vào lúc này đến khiêu khích Kiền Thiên Sơn.
Cả Kiền Thiên quốc nội đã có thể nói là quốc thái dân an.
Duy chỉ có một điều khiến Tông Thủ khó chịu chính là từ khi hắn đầu tư đám Thanh Phong Thạch kia, bắt đầu có tiền lời, đồng thời ngày kiếm đấu vàng. Trong một năm ngắn ngủi, đã thu lợi gần ba trăm Cửu giai linh thạch. Trong một năm này đã không có chuyện tốt như vậy nữa.
Cả Vân Lục chỉ cần loại thành trì hơi lớn một chút, đều đang tu sửa đường. Đem vị quốc quân như hắn, quả thực giống như kẻ trộm để phòng bị. Cho dù là cầm lấy lộ quyền cũng là đại giới xa xỉ.
Chuyện này thực sự là quá vô lý!
Kỳ thực hắn cũng bất quá là phí hơi nặng một chút, thời hạn dài một chút mà thôi. Những thanh phong thạch đạo kia lại vẫn được tu sửa rất vững chắc.
Cũng may thất chi đông ngung thu chi tang du*, thạc đạo thứ này nhiều chút, sinh ý trong tay những hàng rèn đúc và xa mã kia cũng dần dần nóng bỏng lên.
(* DG: Đông ngung: phía đông, nơi mặt trời mọc; tang du: hoàng hôn, nơi mặt trời lặn. Câu này có thể hiểu là mất cái này lại được cái kia.)
Hơn mười chỗ mã tràng phân bố ở Đông Lâm Vân Lục, hầu như mỗi tháng đều có thể bán ra ngoài mười vạn thất nhị giai kỵ thú, cũng đồng dàng kiếm được đầy túi.
Ngoài ra thương thuế kia cũng đã tăng nhiều. Dĩ vãng tại Đông Lâm, một cỗ phiên vân xa phân phối tám đầu nhị giai kỵ thú, từ Tây sang Đông, chí ít cần có thời gian nửa tháng. Nhưng hôm nay lại chỉ cần hai mươi lăm ngày đã có thể đến được.
Đây là bởi vì nguyên nhân địa vực phía Đông, rất nhiều thanh phong thạch đạo còn chưa hoàn toàn làm xong.
Nếu là quán thông toàn bộ, như vậy từ Kiền Thiên Sơn hướng ra, khoảng gần mười ngày, đã có thể nhìn thấy vân hải phía Đông.
Lúc này lại nhìn bên ngoài cửa thành vài lần, đang có vô số xe cộ chở đủ loại hàng hóa ra ra vào vào.
Mà toàn bộ thương thuế này chí ít có một thành, có thể chui vào trong nội khố của hắn.
Lúc này Đông Lâm cư nhiên đã có khí tượng thời đại thịnh thế của vạn năm sau.
- Như vậy xem ra lại vẫn có chút khinh thường bản thân. Không ngờ Tông Thủ ta cư nhiên cũng có thể để một quốc gia thống trị đạt đến hình dạng như vậy...
Tông Thủ hơi chút đắc ý, lại hồn nhiên quên mất, bản thân đã hai ba năm rồi không chạm tới chính sự. Cũng không chút khách khí đem công lao của đám học sĩ nội các kia ôm ở trên người.