Đạo Linh khung cảnh kết quả thảm bại đã định, không thể nghịch chuyển được nữa.
Lại lưu ở đây cũng chỉ vô ích!
Mới đi mấy bước, Trọng Quang chợt nhớ tới cái gì. Quay đầu lại nhìn về phía Ngao Khôn, cười lạnh một tiếng, tràn ngập ý mỉa mai.
- Đúng rồi! Bản đạo còn có một chuyện, quên nói với Ngao huynh. Không quá một tuần trăng nữa thì sư đệ đệ muội của ta đã có thể quay về Vân Giới. Nghe nói Bích Nhi nàng, từng là đạo lữ của Ngao huynh? Cố nhân tương kiến, nhất định là có nhiều chuyện nói. Bản đạo rất chờ mong chuyện này a!
Sau khi nói xong liền cất tiếng cười to, cuồng ý tràn ngập, bước không mà đi.
Hồng Y lúc này cũng như cười mà không phải cười, tràn ngập thâm ý nhìn Ngao Khôn.
- Ngao huynh! Bản tôn từng nghe nói, vị Hoa Vân chân nhân kia hôm nay đã sắp sửa đột phá Thánh Cảnh hậu kỳ. Dùng một quả Nhân Quả Long Đan, luyện chế ra một thanh Long Linh kiếm. Những năm này lưu lạc bốn vực, chưa có đối thủ. Còn có Ngao Bích kia cũng là Thánh Cảnh trung kỳ, danh truyền chư giới, thực lực cũng cực kỳ cao minh. Ngao huynh nhất định phải cẩn thận--
Thoại âm rơi xuống, cũng đạp phá hư không, trực tiếp rời đi.
Ngao Khôn toàn thân cốt cách lại không tự kìm hãm được một hồi ‘ răng rắc ’, toàn thân khí kình bạo liệt.
Nhân Quả Long Đan? Ngao Bích? Quả nhiên --
Trong lòng trận trận đau đớn, gần như muốn nhỏ máu. Sau một lát, cảm xúc phập phồng kia lại khôi phục lại bình tĩnh.
Thần sắc nhàn nhạt, Ngao Khôn nắm hai đấm. Cũng tốt, sai lầm lúc trước, sẽ do tự đôi tay này giải quyết.
Vừa mới cảm giác một đạo ánh mắt hơi mang theo lo lắng từ đằng xa trông lại.
Ngao Khôn ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy đúng là Minh Ngọc. Vì vậy nhàn nhạt cười, tỏ vẻ mình không sao.
Giờ khắc này, trong nội tâm đối với tiểu tử đang tùy ý tàn sát trên Vũ Lam Sơn kia đã cảm kích nói không nên lời.
Nếu không phải Tông Thủ, sớm phóng thích ra ra khỏi Long Bích, nếu không phải Hủy Diệt Long đan, nếu không phải Tồn Vong đại đạo khai thiên tích địa kia.
Hắn thực không biết mình khi đối mặt với Ngao Bích, đối mặt với tiện nhân kia sẽ vô lực bự nào nữa. --
Nhân quả này lại càng thiếu nợ càng nhiều--
※ ※ ※ ※
Lúc này trên Vũ Lam Sơn, đã không còn bao nhiêu tiếng động. Đệ tử lục tông nhân số gần hai vạn đều bị sáu đầu thánh hỏa ngân nghĩ cùng tiểu kim liên thủ, tàn sát không còn.
Chỉ còn lại Thái Dịch Huyền Khôn Trận vẫn còn vận chuyển trên đỉnh núi. Hàm hi thì đang nhàn nhã tự tại độ lấy lôi kiếp.
Mà mười bảy tên tu giả tiên cảnh, còn có hai mươi mốt tên Chân Vũ kiếm sĩ kia thì đều bị phân ở hai bên Tông Thủ.
Hoặc là lâm vào hôn mê, hoặc là ánh mắt hung ác lệ, lại mang theo vài phần tuyệt vọng nhìn thiếu niên đang lơ lửng trên trời.
Vốn đã trọng thương, giờ phút này dưới kiếm áp lăng bách đều không cách nào nhúc nhích nổi.
Mà lúc này nếu chú ý nhìn qua thì có thể thấy toàn bộ Vũ Lam Sơn, huyết dịch khắp núi đều đang nhao nhao chảy xuôi.
Nhưng cũng không chảy về dưới núi mà lại hội tụ ở đỉnh núi, tụ ra một huyết đầm cự đại dưới thân Tông Thủ.
Một tia âm hồn chi lực, cũng bị rút lấy, mũi kiếm Vô Danh Kiếm dũng mãnh vào.
Khiến khí cơ của Tông Thủ không ngừng tăng lên cao, thế kiếm kia cũng dùng xu thế điên cuồng không ngừng tăng trưởng.
Chỉ là Thái Dịch Huyền Khôn Trận, cho tới giờ khắc này cũng không có chút phản ứng nào. Duy chỉ có linh trận là vẫn còn vận chuyển.
-- Bên phía Đạo Linh khung cảnh cũng không dừng linh trận đối ứng lại.
Tông Thủ có chút nhướng mắt nhìn trận, Trong nội tâm toát lên sát cơ, lại tụ lực, vẫn đề nghiêng trường kiếm, chuẩn bị ra tay.
- Mời Vô Khư Cung Chủ, tiếp cô một kiếm!
Trăm vạn con dân chết đi đều do người này mà ra, Nếu không chém rụng người khởi sướng thì Tông Thủ hắn so có thể cam tâm?
Thái Dịch Huyền Khôn Trận vẫn một hồi yên tĩnh. Vẫn còn đang vận chuyển, không dừng lại.
Tông Thủ nhíu nhíu mày, ý niệm khẽ động, huyết sắc kiếm quang hơi xoáy. Liền đem tiện tay chém xuống đầu một tên tu giả tiên cảnh, ném vào trong trận.
Thái Dịch Huyền Khôn Trận vận chuyển, chỉ nháy mắt, đầu lâu kia đã không thấy bóng dáng, đã bay truyền đến trong khung cảnh cách đây mấy vạn dặm .
Tông Thủ trong miệng, cũng lần nữa nhàn nhạt mở miệng.
- Cho mời không Vô Khư Chủ, tiếp cô một kiếm!
Thanh âm chấn động khắp nơi. Vang vọng mười vạn trượng địa vực, đợi đến tiếng cuối cùng vang xong, đỉnh Vũ Lam Sơn lại lần nữa lâm vào tĩnh mịch.
Tông Thủ tay mang theo kiếm, lần nữa bắt đầu chờ đợi.
Thu Hoa đồng tử co rụt lại. Trông thấy máu trong huyết đầm kia đúng là giọt giọt bay lên, bị hấp thu vào trong thân kiếm.
Mà giờ khắc này khí cơ của Tông Thủ càng tăng mạnh, kiếm ý vô cùng cường hoành, vô cùng bá đạo. Cũng vô cùng điên cuồng!
Giờ phút này trong đầu hắn, đã chỉ có một ý niệm.
-- không thể tới! Tuyệt đối không thể! Sẽ chết!
Nhưng dưới kiếm ý cường hoành kia lại không cách nào mở miệng. Cũng biết tâm ý của hắn không thể nào truyền vào tai Vô Khư. Thu Hoa chỉ có thể yên lặng cầu nguyện trong lòng.
Lúc này ở Đạo Linh khung cảnh, trong phòng Vạn Hồn Đăng, hơn mười vị đạo nhân cũng im lặng im lặng.
- Mời Vô Khư Cung Chủ, tiếp cô một kiếm!
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng kia lần thứ ba vang vọng khung cảnh, tất cả mọi người, đều nhìn lên không, nhìn về phía tòa Thái Dịch Huyền Khôn Trận truyền thanh âm tới kia
Vừa hay có một đầu người từ trong trận rơi ra..
Linh niệm mọi người đều có thể thông qua linh trận này dò xét về phía đỉnh Vũ Lam Sơn ở ngoài mấy vạn dặm.
Sắc mặt đều trắng bệch, biết được đầu người có thể ném tới từ bên kia tuyệt không chỉ một khỏa.
Vô Khư lại vẫn không nói một lời, như bùn điêu mộc tượng ngồi đó, phảng phất hoàn toàn không nghe gì.
Mà mười mấy người còn lại tuy bất mãn, mắt lộ oán giận nhưng cũng không nói lời bức bách.
Vũ Lam Sơn dĩ nhiên thảm bại, vô pháp vãn hồi. Tông Thủ mặc dù dùng tánh mạng mấy chục tu sĩ tiên cảnh áp chế bức bách, Nhưng giờ phút này mặc dù Vô Khư đi qua, chỉ sợ cũng không làm được gì. Ngược lại còn có khả năng vô duyên cớ để lại mạng nữa --
Cung Chủ thân vẫn, Đạo Linh khung cảnh càng không có mặt mũi gặp người.
Chỉ trong mười tức, trong trận lại có một đầu người, lăn xuống.
Lúc này lại là đầu lâu một gã Chân Vũ kiếm sĩ.
Thanh âm mát lạnh của Tông Thủ cũng lần thứ tư vang vọng khắp khung cảnh.
- Cho mời Vô Khư Cung Chủ, tiếp cô một kiếm! Một kiếm không chết, cô có thể tha cho tánh mạng đám cẩu bối này --
Nghe được hai chữ ‘ cẩu bối ’, trong mắt mọi người đều một hồi nổi giận.
Mà khi những lời này rơi xuống, trong mắt đa số người đều là không kìm được lộ ra vài phần hy vọng, ngay ngắn nhìn về phía Vô Khư.
Nếu nói lúc trước biết được bức bách vị Cung Chủ sắp thoái vị này cũng không có ích gì.
Như vậy giờ phút này trong lòng đã tràn đầy ý cấp bách.
Đạo Linh khung cảnh giữa chư mạch rắc rối khó gỡ, nơi đây hơn mười vị đạo nhân, ai cũng có một hai người thân cận hiện giờ đang trên đỉnh Vũ Lam Sơn.
Hoặc là sư huynh đệ, hoặc là thế hệ con cháu.