Chương 103. Kẻ hèn nhát
"Sao các ngươi cùng đến vậy?
Giang Thái Huyền có chút sững sờ nghênh đón bọn họ.
"Tràng chủ, xin ngươi mau cứu muội muội của ta.
Tiêu Thiên ầm một tiếng liền quỳ xuống, dập đầu liên giếp: "Tràng chủ, xin ngươi mau phái cường giả cứu muội muội của ta một mạng."
Giang Thái Huyền liền nhanh chóng đỡ Tiêu Thiên dậy: "Trước tiên các ngươi vẫn nên nói về mục đích hôm nay các ngươi đến đây đã."
"Tràng chủ, xin người phái cường giả cứu vớt Thanh Nguyệt thành.
Liễu Thanh Minh ôm quyền, lấy túi tiền ra, cay đắng mà nói: "Đây là một vạn nguyên tệ, ta chỉ có thể lấy ra bấy nhiêu mà thôi."
"Tình thế đã nghiêm trọng như thế rồi sao?
Sắc mặt Giang Thái Huyền trở nên khó coi, lập tức mời vào bọn họ vào trong đạo tràng: "Vào bên trong rồi nói."
"Tràng chủ, ngươi xem Thiên Võng đi, toàn bộ Thanh Nguyệt thành đều loạn mất rồi.
Giang Thái Huyền vừa tiến vào đạo tràng thì nghe tiếng A Hoài liền vội kêu lên.
Giang Thái Huyền khẽ nhíu mày mở Thiên Võng ra. Quả nhiên, tất cả đều đã loạn lên rồi.
Liễu Thanh Minh ẩn thân mấy tháng này đã tra ra được một vài cứ điểm của Thanh Nguyệt thành chủ và Công Hội Dong Binh, khi công bố ra thì phần lớn mọi người đều không tin, chỉ có một số ít người tỏ vẻ nghi ngờ.
Kết quả những người đó thật sự phát hiện ra huyết trì, thi cốt và một vài cái lồng sắt dùng để giam giữ những thiếu niên thiếu nữ.
Muội muội của Tiêu Thiên cũng là một trong số đó.
Sau khi xác nhận được lời của Liễu Thanh Minh, các đại gia tộc ở Thanh Nguyệt thành vô cùng tức giận, dự định liên hợp lại để đối kháng với Thanh Nguyệt thành chủ và Công Hội Dong Binh, nhưng chẳng ai ngờ được thành chủ chính là người của Tiêu gia, đánh cho bọn họ suýt chút nữa thì mất mạng.
Liễu Thanh Minh trên đường đi đến Thần Ma đạo tràng thì gặp được vài người đang chạy trốn, hắn ra tay cứu viện rồi cùng nhau chạy tới đây.
"Tràng chủ, tình thế nguy cấp lắm rồi, nếu không phái cường giả thì sẽ không kịp nữa đâu.
Liễu Thanh Minh gấp gáp nói.
"Không phải chỉ là một Đạo Quả thôi sao, gấp cái gì.
Giang Thái Huyền liếc nhìn bọn họ, tức giận nói.
"Không phải là một, bọn ta đã giao vật liệu tìm được cho bọn họ.
Thang Nguyệt Lộ mang theo lúng túng nói.
Giang Thái Huyền: "..."
Ngươi sợ kẻ thù chưa đủ mạnh hả?
Nhìn ánh mắt bất thiện của Giang Thái Huyền, tất cả mọi người đều xấu hổ cúi đầu.
"Bây giờ ta có thể giải quyết được một Đạo Quả cho các ngươi, phần còn lại thì giao cho các ngươi, các ngươi có thể giải quyết được không?
Giang Thái Huyền hít sâu một hơi, nói.
"... Không."
"Ta..."
Giang Thái Huyền há to miệng, con mẹ nó thật là một đám đồng đội ngu như heo!
"Mấy lão tổ của đại gia tộc các ngươi đâu?
Giang Thái Huyền nén giận hỏi.
"Kẻ phản bội, người chết, người bị thương.
Khóe miệng Giang Nguyệt Lộ run lên, nàng mở lời thay cho các vị gia chủ.
"Có nghĩa là bây giờ chỉ còn lại mấy người các ngươi là có thể ra trận?
Giang Thái Huyền buồn bực nói.
"Tràng chủ anh minh.
Vương Minh Minh tranh thủ nịnh hót.
"Anh minh cái đầu ngươi, chuyện này các ngươi tự đi mà giải quyết.
Giang Thái Huyền phất tay áo, không thèm để ý bọn họ.
"Tràng chủ, bọn ta có mang theo tiền.
Liễu Thanh Minh sốt ruột: "Chẳng phải ngươi nói cho thuê cường giả sao, bọn ta sẽ trả tiền."
"Tiền? Mười nghìn nguyên tệ à?
Giang Thái Huyền thở dài: "Chuyện này không phải vấn đề về tiền bạc."
"Tràng chủ, chẳng phải chiêu bài ở chỗ này là mọi việc đều có thể giải quyết bằng tiền hay sao, chẳng lẽ ngươi định phá vỡ thương hiệu của mình?
Thang Nguyệt Lộ đứng ra nói: "Có phải tràng chủ cảm thấy mười nghìn nguyên tệ còn quá ít? Ta vẫn còn mười nghìn nữa?"
"Ta cũng có.
Vương Nguyên vội lấy tiền ra: "Ta còn năm nghìn."
"Ta cũng còn mấy nguyên tệ.
Tiêu Thiên ỉu xìu moi ra mấy đồng nguyên tệ còn sót lại trong túi.
Giang Thái Huyền im lặng nhìn hơn hai mươi lăm nghìn nguyên tệ rồi lại ngó sang vài đồng lẻ mà mấy người họ moi ra, một lúc sau hắn mới nói: "Một canh giờ sau bàn tiếp."
"Không được, tràng chủ, nếu chờ thêm một canh giờ nữa, khi Huyết đan được luyện thành thì nó không chỉ tạo ra một đạo quả thôi đâu mà là rất nhiều đấy.
Ai ai cũng nóng vội.
Chờ qua một canh giờ thì không thể cứu vãn gì được nữa.
"Huyền ca.
Tây Môn Mập Mạp kéo kéo Giang Thái Huyền, y thì thầm: "Huyền ca, hay chúng ta chuồn đi."
Đám người Thang Nguyệt Lộ nghe vậy thì sầm mặt, bọn ta nhờ ngươi giúp đỡ mà các ngươi lại muốn chạy?
"Tràng chủ, lẽ nào đúng như lời viện trưởng nói, ngươi không còn một chút lòng trắc ẩn nào sao?
Thang Nguyệt Lộ phẫn nộ: "Tuy ta không phải người của Thanh Nguyệt thành, nhưng thủ đoạn luyện chế Huyết đan thật quá mức tàn nhẫn, nó là phương pháp tà môn ngoại đạo bị cấm sử dụng, bất cứ võ giả nào gặp phải chuyện này cũng đều sẽ ra tay ngăn cản."
"Tràng chủ, rõ ràng ngươi có thể ngăn cản hết tất thảy nhưng ngươi lại chọn khoanh tay đứng nhìn, bây giờ lại còn muốn chạy trốn, giác ngộ võ giả của ngươi đâu?
Vương Minh Minh cũng tức giận.
Tiêu Thiên thở dài, mặt mày u ám: "Muội muội, huynh không cứu được muội, tràng chủ, ta vốn tưởng ngươi là một người đỉnh thiên lập địa nhưng nào ngờ ngươi chỉ là một kẻ hèn nhát."
"Tràng chủ, nếu là vấn đề tiền bạc, ta đồng ý trả tiền.
Trên mặt Hoàng Nhược Yên thoáng hiện vẻ thương xót, nàng nói: "Lúc trước Hoàng Nhược Yên ta cũng là một kẻ vô dụng, song hôm nay ta cũng đã trở thành võ giả, đối mặt với thứ tà môn như thế này, đương nhiên ta cũng phải góp một phần sức lực."
A Hoài lục lọi túi tiền: "Ngươi yêu tiền thật ấy nhỉ, lần này ta ủng hộ tiểu thư, đây là năm mươi nguyên tệ của ta."
Giang Thái Huyền nhíu mày, hắn không lấy tiền mà nói: "Một canh giờ sau hẵng nói tiếp."
"Tràng chủ, chúng ta không thể chờ thêm được nữa, một canh giờ qua đi thì mọi chuyện cũng đã muộn rồi."
"Lý Nguyên Bá, ngươi trông chừng bọn họ cho kỹ, trong vòng một canh giờ không ai được bước chân ra khỏi đạo tràng, ai dám trái lời thì đánh tàn phế cho ta.
Giang Thái Huyền vứt lại một câu đó rồi ra khỏi đạo tràng.
"Tràng chủ..."
"Im lặng.
Lý Nguyên Bá lạnh lùng quát, hắn đứng chắn trước cửa, vẻ mặt lạnh tanh không chút biểu cảm nào: "Ai dám bước qua khỏi cánh của này, Lý mỗ sẽ không nương nay."
"Ngươi tránh ra, Giang Thái Huyền máu lạnh, ngươi cũng máu lạnh, đúng là vật hợp theo loài.
A Hoài lạnh lùng nói: "Trong mắt các ngươi ngoài tiền còn có thứ gì khác không? Thần Ma đạo tràng này của các ngươi có khác gì với đám người Lâm Thần kia đâu chứ? Đều là những kẻ ích kỷ, máu lạnh vô tình."
Sắc mặt Lý Nguyên Bá cực kỳ khó coi, song hắn lại chẳng đáp trả câu nào.
Đùng đùng
Sấm sét lại tiếp tục vang lên, vẻ mặt Lý Nguyên Bá cũng ngày càng khó coi, đám người Liễu Thanh Minh đau thương nhìn nhau, muộn rồi, còn chưa đầy một canh giờ mà lôi kiếp lại xuất hiện nữa rồi.