Chương 104. Chủ thượng cũng không thể
Ở dược điền trong đạo tràng, cây Võ Tòng khẽ lung lay, quả trên cây rơi xuống, Võ Tòng hiện ra, hắn chắp tay nói: "Chủ thượng, ta đã tấn cấp trúc cơ."
Giang Thái Huyền gật đầu, song lại chẳng hào hứng chút nào, Võ Tòng ra rồi cũng chả giải quyết được chuyện gì: "Mỗi lần các ngươi đột phá đều lâu như vậy à?"
"Nói đúng hơn thì là bọn ta đang lột xác tiến hóa.
Võ Tòng nói: "Quá trình tấn cấp của Thần Ma cực kỳ phức tạp, từ thần hồn đến thần thể, mỗi một tấc da giọt máu đều phải tiến hành thanh tẩy một lần nên thời gian đột phá thường lâu hơn võ giả bình thường một chút."
"Ngươi đến đạo tràng trước đi.
Giang Thái Huyền xua tay, rồi hắn giương mắt nhìn cây Thần Ma của Thần Hầu Gia Cát.
Một canh giờ chầm chậm trôi qua, tiếng sấm lại đùng đoàng vang lên, sắc mặt Giang Thái Huyền càng lúc càng khó coi, bây giờ cho dù Thần Hầu có xuất hiện ngay thì cũng chưa chắc xử lý được rắc rối này.
Trên thiên võng, các võ giả tiên thiên nhốn nháo thảm thiết, cả Thanh Nguyệt thành chìm vào hỗn loạn, công hội dong binh, thế lực của phủ thành chủ giành quyền kiểm soát toàn thành, trấn áp tất cả các gia tộc lớn nhỏ.
Trong đạo tràng.
"Bây giờ các ngươi vừa lòng rồi chứ? Lôi kiếp kéo nhau xuất hiện, mọi người chỉ có thể ôm nhau chết chung.
Thang Nguyệt Lộ cười lạnh.
"Không ngờ người của Thần Ma đạo tràng lại là hạng người ham sống sợ chết, ta có mắt như mù mới đưa tiền cho các ngươi.
Vương Minh Minh tức giận.
"Đủ rồi, các ngươi chọc phải ổ kiến lửa thì mò tới đạo tràng nhờ giúp đỡ? Lại còn bày thái độ xấc xược với bọn ta? Lúc trước chủ thượng đã từng nhắc nhở các ngươi, là do các ngươi ngu xuẩn, năm lần bảy lượt nối giáo cho giặc!" Võ Tòng sầm mặt quát, hắn quét mắt nhìn tất cả người ở đây với ánh nhìn sắc lạnh: "Ở lại đạo tràng có thể đảm bảo mạng sống của các ngươi, kẻ nào dám vũ nhục Thần Ma đạo tràng thêm một lần nào nữa thì đừng trách Võ Tòng ném tất cả các ngươi ra ngoài."
Lời nói của Võ Tòng khiến bọn họ cúi rạp đầu xuống, ai ai cũng lộ vẻ hối hận và hổ thẹn.
"Hai vị, có phải là do bọn ta đưa không đủ không? Nếu như không đủ thì bọn ta không nhờ các ngươi tiêu diệt đạo quả nữa, mà chỉ hy vọng các ngươi có thể kéo dài thời gian để người trong thành chạy thoát là được.
Mặt Liễu Thanh Minh thấp thoáng vẻ áy náy, hắn thầm thở dài.
Lý Nguyên Bá im lặng không đáp, Võ Tòng lại bực tức: "Không phải là bọn ta không nhận vụ này, mà chỉ với số tiền các ngươi đưa ra, không đủ để bọn ta giải quyết chuyện này."
"Hừ, nói đi nói lại chẳng phải cũng chỉ vì tiền thôi sao?
A Hoài cười lạnh, khinh thường nói: "Nói đi, rốt cuộc các ngươi muốn bao nhiêu, lần này xem như ta nhìn rõ cái loại thừa cơ tráo trở như các ngươi rồi."
Võ Tòng liếc A Hoài, hắn nói tiếp: "Nếu đó chỉ là một, hai võ giả đạo quả thì đạo tràng có thể giải quyết, nhưng hiện tại đối phương không chỉ có mỗi võ giả đạo quả mà còn có một lực lượng võ giả trúc cơ."
"Nếu các ngươi có thể đối phó được võ giả trúc cơ thì bọn ta sẽ đồng ý với số tiền này, nhưng ngay cả trúc cơ mà các ngươi cũng không đánh lại được thì bọn ta xông lên trước chẳng khác nào tự đào hố chôn mình."
Tuy bọn họ là Thần Ma, song lại chưa trưởng thành hoàn toàn, mà Thần Ma cũng chẳng phải vạn năng, bọn họ có thể đánh tay đôi với đạo quả, nhưng đồng thời xung quanh còn có thêm không biết là bao nhiêu trúc cơ, tiên thiên bao vây nhăm nhe lấy mạng họ, cứ xông vào như thế không phải tự đâm đầu vào chỗ chết thì là gì?
"Vậy sao ngươi lại nói không đủ tiền, chẳng lẽ đưa đủ tiền rồi thì các ngươi dám tự đi nộp mạng à?
A Hoài cười gằn.
"Nếu đưa đủ tiền thì bọn ta có thể giúp các ngươi tấn công Thanh Nguyệt thành, nhưng chỉ với bấy nhiêu tiền thì xin lỗi, bọn ta chỉ có thể bảo toàn mạng sống cho các ngươi.
Võ Tòng thơ ơ nói.
"Lẽ nào các ngươi lại máu lạnh đến như vậy?
Liễu Thanh Minh phẫn nộ.
Võ Tòng chưa kịp lên tiếng thì Lý Nguyên Bá đã bình tĩnh đáp: "Bởi vì bọn ta không thể giải quyết được phiền toái lần này mà phải nhờ Lý Quảng ra tay mới được, để bế quan tiêu diệt đạo quả cần phải mất mấy ngày mới có thể thành công, muốn xuất quan sớm thì cần ít nhất ba mươi viên Thần Ma đan củng cố căn cơ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này."
"Điều bọn ta kiêng kỵ nhất trong lúc đột phá là bị cắt ngang khiến quá trình tiến hóa không được hoàn thiện, đến lúc đó y càng phải tiêu phí nhiều loại tài nguyên hơn nữa, bọn ta không thể quyết định thay Lý Quảng, chủ thượng cũng không thể."
Võ Tòng tiếp lời: "Thần Ma đan có thể bán nhưng không thể lấy miễn phí được, chủ thượng cũng không còn cách nào khác."
"Đây là phiền phức mà các ngươi tự gây nên, là do các ngươi tự mình tiếp tay cho giặc, hiện tại cần bọn ta ra tay trợ giúp lại bắt bọn ta phải hy sinh tiền đồ tương lai, ai là người gánh trách nhiệm về việc này? Là Liễu Thanh Minh ngươi? Hay là Thang Lộ Nguyệt ngươi? Hay là Vương Nguyên? Tiêu Thiên?"
Võ Tòng nghiêm mặt, lạnh lùng chất vấn.
Nhóm người Thang Nguyệt Lộ nghe xong xấu hổ không biết nên làm gì mới phải, hy sinh tiền đồ tương lai đổi lấy an nguy của Thanh Nguyệt thành, nếu là bọn họ thì có thể bọn họ sẽ sẵn sàng mạo hiểm, nhưng nếu bọn họ không ở đây mà buộc bạn của họ phải quyết định thay, ai lại tình nguyện đóng vai kẻ ác kia chứ?
Ba mươi viên Thần Ma đan tức là ba trăm nghìn nguyên tệ, một khi bị quấy rầy thì con đường tu luyện sau này của Lý Quảng sẽ trở nên mù mịt khó khăn, khi đó ai sẽ là người đứng ra chịu tránh nhiệm, Giang Thái Huyền ư?