Chương 114. Đăng bài
"Thanh Nguyệt thành quá nghèo rồi, ta phải dạy bọn họ nên làm thế nào để kiếm được tiền mới được."
Giang Thái Huyền mở Thiên Võng ra, phát bài viết nói: "Các vị nghèo như vậy không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, Thanh Nguyệt thành có Yêu Thú Sơn ạch, Thanh Nguyệt hồ, sản vật phong phú, các ngươi lại không biết lợi dụng khai phá, đáng đời bị nghèo cả đời!"
"Thanh Nguyệt hồ có Trúc Cơ yêu thú sao? Không sao, ta sẽ đến đạo tràng, thuê một vị cường giả giết hết bọn chúng, sau đó các ngươi có thể bắt số yêu thú còn lại đem bán đi, khai phá tài nguyên trong hồ."
"Về phần Yêu Thú Sơn Mạch, cũng sẽ như vậy, Yêu Thú Sơn Mạch tài nguyên phong phú, nếu các ngươi không có tiền thì có thể kết hợp mấy gia tộc lại cùng nhau khai phá, tìm kiếm khoáng mạch, linh dược, như vậy còn lo không kiếm được tiền sao?"
"Thu thập tài nguyên xong, các đại gia tộc tạo thành thương đội, đem đi bán ở các thành trì khác, đây chính là một dây chuyền sản xuất công nghiệp, đã rõ chưa những con người bần cùng?"
Đăng bài xong, Giang Thái Huyền tin rằng chỉ cần không phải thiểu năng thì sẽ đều có thể hiểu ý của hắn.
"Lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước... Câu này rất hay, Giang tràng chủ nói rất đúng."
"Mãnh liệt yêu cầu thành chủ dẫn đầu chúng ta đi khai phá Yêu Thú Sơn Mạch ở Thanh Nguyệt hồ!"
"Hỡi những con người bần cùng kia ơi, hãy đứng lên đi để chúng ta cùng hướng tới sự giàu có, kiếm thật nhiều tiền, vậy thì liệu con đường trở thành thần có còn xa nữa không?"
Giang Thái Huyền tuyên truyền lý tưởng ở kiếp trước: "Nếu muốn giàu có, trước tiên phải nỗ lực, nếu nỗ lực không đủ, làm sao có thể có được sự đền đáp xứng đáng? Hỡi những con người bần cùng à, hãy tỉnh ngộ đi!"
"Tràng chủ... Có thể bỏ hai chữ bần cùng đi được không? Mặc dù chúng ta đúng là bần cùng, nhưng cảm thấy sao mà không thoải mái một chút nào.
Một vị n võ giả Tiên Thiê cạn lời nói.
"Hết cách rồi, ta muốn gọi các ngươi là dân nghèo, nhưng hôm nay có một người nghèo đến chỗ ta đưa ra hơn ba trăm nghìn nguyên tệ, tính ra thì các ngươi đành phải gánh cái danh bần cùng rồi.
Giang Thái Huyền trả lời.
"Ra hơn ba trăm nghìn mà vẫn còn gọi là người nghèo? Ôi trời ơi, người này đúng là nhiều tiền quá đi.
Tiên Thiên Thanh Nguyệt Thành nhốn nháo, hơn ba mươi vạn nguyên tệ còn nhiều hơn so với số tiền toàn bộ Thanh Nguyệt Thành cộng lại.
"Mà tên người nghèo kia, làm thế nào để mà phát tài các ngươi có biết không? Ngay bây giờ xin mời Dương Tử Lăng tiểu thư giảng giải về con đường phát tài cho mọi người nào.
Giang Thái Huyền nói xong, hướng về phía Dương Tử Lăng chớp mắt vài cái.
Dương Tử Lăng cổ quái nhìn hắn, lại nhìn Thiên Võng: "Ta có thể nói hơn ba trăm nghìn nguyên tệ kia là do phụ thân cho ta được không?"
"Khụ, Dương tiểu thư, bây giờ là lúc khích lệ mọi người, không phải lúc khoe cha.
Giang Thái Huyền vội ho một tiếng, nói: "Hay thế này, ngươi phát bài viết nói bản thân ở Yêu Thú Sơn Mạch..."
Ánh mắt Dương Tử Lăng càng cổ quái: "Ngươi bảo ta lừa bọn họ?"
"Không phải lừa gạt, cái này gọi khích lệ có biết không? Rốt cuộc ngươi có đăng không, không đăng về sau ta không thèm làm ăn với ngươi nữa.
Giang Thái Huyền uy hiếp nói.
"Được rồi.
Dương Tử Lăng bất đắc dĩ, chỉ có thể đăng bài viết theo chỉ thị của Giang Thái Huyền:
"Ta là Dương Tử Lăng, hai mươi mấy ngày trước từng đi vào Yêu Thú Sơn Mạch, tình cờ phát hiện một gốc linh dược rất quý giá, sau khi ta lấy được linh dược, liền đi về hướng đại thành trì bán ra hơn bốn trăm nghìn nguyên tệ."
"Không đúng, bài phát này quá ngượng gạo, để ta đọc cho ngươi viết.
Giang Thái Huyền nói: "Ta tên là Dương Tử Lăng, sinh ra trong một gia đình thấp kém, cha mẹ do làm việc quá sức, làm lụng vất vả nên bị bệnh phải nằm liệt giường..."
"Tràng chủ, sức khỏe cha mẹ ta rất tốt.
Dương Tử Lăng mặt sầm mặt nói, đây là đang giở trò gì vậy.
"Khụ khụ, giả thôi, vì để khích lệ bọn họ đành phải hi sinh cha mẹ ngươi một chút, chỉ một chút thôi.
Giang Thái Huyền vội ho một tiếng, nói: "Nào tiếp tục nào, trong nhà chẳng còn lương thực, cha mẹ lại đang nằm liệt giường, trong lúc cần gấp tiền để cứu mạng, thì may có Thần Ma đạo tràng tràng chủ Giang Thái Huyền..."
"Tràng chủ, có phải ngươi quá vô sỉ rồi không?
Dương Tử Lăng viết không nổi nữa, khích lệ bọn họ thì khích lệ bọn họ đi, đằng này Giang Thái Huyền lại đưa Thần Ma đạo tràng vào, lại còn nói là Giang Thái Huyền thương xót nàng, nên bảo cường giả bảo vệ nàng đi vào Yêu Thú Sơn Mạch.
Trên đời làm sao có người vô sỉ như vậy chứ?
"Khụ, cái này không phải là vì sự phát triển của Thanh Nguyệt thành sao, một thành trì mà ngươi nắm trong tay, dù sao tất cả cũng không thể đều là già yếu tàn tật được, chẳng lẽ lúc đó còn phải chờ ngươi cấp ngân sách nuôi sống sao?
Giang Thái Huyền nói.
"Thôi được, chỉ lần này thôi, lần sau không được như vậy nữa.
Dương Tử Lăng hít sâu một hơi, nhẫn nhịn trước sự phát động của Giang Thái Huyền.
Khuyên can mãi mới khiến cho Dương Tử Lăng viết ra được bài quảng cáo. Trong chuyện, Dương Tử Lăng không còn cách nào, đành đi vào sơn mạch tìm kiếm dược liệu cứu chữa cha mẹ.
Yêu Thú Sơn Mạch có vô số yêu thú, nguy hiểm trùng trùng, một nữ tử yếu đuối thì làm sao có thể sống sót chứ?
Thế là, cường giả Thần Ma đạo tràng chính nghĩa xuất hiện, thấy nàng đáng thương nên âm thầm bảo vệ nàng, còn chỉ dẫn Dương Tử Lăng tìm được một gốc linh dược quý giá.
Lấy được linh dược quý giá, Dương Tử Lăng nghe theo chỉ dẫn đi bán ở đại thành trì, đừng hỏi làm sao lại đi được, vì là do Thần Ma đạo tràng đưa đi đó!
Linh dược này rất quý giá, trị giá của nó là năm trăm nghìn nguyên tệ, nhưng bởi vì Dương Tử Lăng không hiểu về giá cả, nên chỉ bán được hơn bốn trăm nghìn.
Sau khi Dương Tử Lăng quay về, mua đồ hơn ba trăm nghìn nguyên tệ, thành công tăng lên cảnh giới Tiên Thiên, bệnh của cha mẹ cũng chữa khỏi, về sau còn muốn đi đến thành phố lớn sinh sống.
"Đây chính là câu chuyện của ta, ta tên là Dương Tử Lăng.
Dương Tử Lăng nói xong câu đó, cảm thấy mặt mình đều đỏ hết lên.