Chương 126. Kinh doanh
Những thế lực ở ngoài thành sau khi biết Thần Ma đạo tràng không có thành kiến đối với bọn họ thì cũng dần yên tâm nên thường xuyên ghé đến Thần Ma đạo tràng hơn.
"Tràng chủ, ta muốn thuê Lý Quảng tiền bối dọn dẹp đám yêu thú một chút.
La Thanh đứng ở cửa Đạo Tràng, có chút thấp thỏm nói: "Ngoài thành có một cái sơn cốc, những yêu thú ở bên trong thường xuyên lao ra ăn thịt người, nhất định phải tiêu diệt."
"Thực lực của đám yêu thú bên trong thung lũng kia như thế nào?
Giang Thái Huyền hỏi, dừng một chút lại bổ sung thêm: "Không được phép giấu diếm, nếu không Lý Quảng tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng."
Chỉ khi hiểu rõ thực lực thì hắn mới có thể nói thách giá cao một chút... Ờm, là định giá, nói một cái giá hợp lý.
"Tràng chủ, trong sơn cốc có ba con yêu thú Trúc Cơ, một trong số đó là yêu thú Tiên Thiên.
La Thanh vội vàng trả lời.
"Muốn tiêu diệt toàn bộ hay là chỉ tiêu diệt ba con Trúc Cơ thôi?"
"Ba con Trúc Cơ là được rồi, số còn lại ta có thể giải quyết.
La Thanh nói.
"Vậy thì hai ngàn nguyên tệ. Ngoài ra, một trong những con yêu thú đó thuộc về Đạo Tràng.
Giang Thái Huyền duỗi ra hai ngón tay nói.
"Đa tạ Tràng chủ.
La Thanh vui mừng, y vội vàng lấy ra hai ngàn nguyên tệ.
Giang Thái Huyền gọi Lý Quảng đến, nhìn thế lực đông đảo ngoài thành, hắn chỉ tay vào bảng hiệu, nói: "Thanh Nguyệt thành đã bắt đầu khai phá Yêu Thú Sơn Mạch, còn Thanh Nguyệt hồ thì sao? Một khi bọn họ đem những tài nguyên đó đổi thành tiền rồi gia tăng thực lực, lúc đó địa vị của các ngươi khó mà bảo toàn được."
Bọn La Thanh biến sắc, nếu hắn có đủ thực lực chắc chắn là đã khuếch trương thế lực ra bên ngoài, chiếm cứ nhiều tài nguyên hơn!
Tương tự, một khi các thế lực ở trong Thanh Nguyệt thành phát triển, khẳng định sẽ khuếch trương, chiếm cứ bọn họ trước tiên.
"Tràng chủ, ta sẽ khai phá tốt sơn cốc.
La Thanh trầm giọng nói, trước khi đến hắn đã quyết định lấy sơn cốc ra khai phá rồi vận chuyển ra ngoài bán.
"Tràng chủ, chúng ta cũng muốn thuê.
Trong nháy mắt, Dư gia tộc cũng hiểu ra, đây là con đường nhanh nhất.
Nếu mãi trông cậy vào hoạt động cướp đoạt như trước kia, ít tiền không nói mà còn vác thêm tiếng xấu, còn không biết khi nào sẽ bị một tên nào đó xông ra hành hiệp trượng nghĩa.
Nếu khai phát tài nguyên của mấy nơi này rồi vận chuyển ra ngoài bán đổi tiền, vừa là thời điểm kinh doanh tốt vừa là kế lâu dài.
"Báo cho các ngươi một tin tốt, mỗi một hoàn cảnh, đối thủ và với độ khó khác nhau thì ta đưa ra một giá tiền thích hợp.
Giang Thái Huyền mỉm cười nói.
"Trúc Cơ, hai con.
Có gia chủ nói.
"Ba con Trúc Cơ, dọn dẹp một phần rừng rậm."
"Dọn dẹp một ngọn núi nhỏ, một con Trúc Cơ."
"Ừm, Lý Nguyên Bá dũng mãnh vô song, hắn có thể dễ dàng giết hai con, một ngàn năm trăm nguyên tệ. Ba con Trúc Cơ thì để Gia Cát Thần Hầu, trận pháp vừa ra thì đến bao nhiêu bại bấy nhiêu, hai ngàn nguyên tệ, một con Trúc Cơ thì để Võ Tòng, một nghìn tệ, không cần trích phần trăm."
Giang Thái Huyền cười híp mắt phân phó cường giả, hôm nay Võ Tòng không đi dọn dẹp Thanh Nguyệt hồ, đám người kia không có tiền nên nhất định sẽ ra tay ở tài nguyên, đổi tiền mới có thể thuê.
Sau khi phái toàn bộ các Thần Ma ra ngoài làm nhiệm vụ xong, vẫn có không ít gia tộc đến, hắn thu tiền trước, đợi nhóm Thần Ma giải quyết xong nhóm trước rồi sẽ đi giải quyết nhóm tiếp theo.
Tiễn xong các đại gia tộc ngoại thành, Giang Thái Huyền lại lần nữa nghênh đón khách nhân đến.
"Ôi chao, Vương đại thiếu, Vương thiếu thành chủ, khách quý khó gặp nha.
Giang Thái Huyền có chút kinh ngạc, ngoại trừ thời điểm Thanh Nguyệt thành lộn xộn nên bọn họ đến cầu cứu ra thì vẫn luôn không xuất hiện.
Hiện tại đến, có nghĩa là lại có tiền rồi à?
Vương Minh Minh gần đây rất hăng hái, cha hắn lên làm thành chủ nên giờ hắn đã là Thiếu thành chủ, hiện tại hắn hoàng hành ngang dọc trong thành cũng không có ai dám nói gì, còn có một đám chó săn nói tư thế của hắn chưa đủ bá đạo.
Vương Minh Minh nghiêng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đầy xuân phong đắc ý: "Tràng chủ, nhờ hồng phúc của ngươi, Vương Minh Minh ta mới có ngày hôm nay."
"Haha.
Giang Thái Huyền khẽ cười một tiếng rồi mời hắn vào đạo tràng: "Lần này đến là muốn mua gì?"
"Ta muốn mua một viên Thần Ma đan, ngươi cũng biết những viên lần trước chưa khiến cho toàn bộ kinh mạch của ta đả thông hoàn toàn được.
Vương Minh Minh cười khan một tiếng, mang theo một tia bất mãn: "Tràng chủ, Đại Vân hoàng thất thật keo kiệt, ta đường đường là Thiếu thành chủ mà mỗi tháng chỉ được lãnh một trăm kim tệ."
Lấy một vạn nguyên tệ ra giao cho Giang Thái Huyền, Vương Minh Minh vẻ mặt không mấy vui vẻ.
"Vậy mười nghìn nguyên tệ đây là?
Giang Thái Huyền ngẩn người, tiền tiêu vặt một tháng là một trăm kim tệ, vậy ngươi làm sao có được mười nghìn nguyên tệ này?
"Phụ thân ta là thành chủ mà, hắn bán một tòa nhà sau đó lại cho thêm một ít là đủ hơn mười nghìn.
Vương Minh Minh xoa xoa tay nói.
"Thì ra là thế.
Giang Thái Huyền gật đầu, lấy ra một viên Thần Ma đan cho hắn: "Ngươi có muốn mua dịch vụ bảo hành không?"
"Không cần đâu, ta trở về sẽ tự làm.
Vương Minh Minh cất Thần Ma đan rồi đi tới trước bàn quay, bỏ tiền ra rút thưởng: "Lần này ta bỏ ra mấy trăm nguyên tệ, không tin vẫn không lấy được phần thưởng."
Giang Thái Huyền há to miệng, rất ý tứ không nói cho hắn biết, dù Dương Tử Lăng có bỏ ra mấy chục nghìn cũng sẽ không cầm được phần thưởng.
"Ting, cảm ơn đã tham dự."
"Ting, bạn thu hoạch được một hòn đá phổ thông."
"Ting, bạn..."