Chương 125. Ý nghĩ không thực tế
Giang Thái Huyền đưa mắt nhìn những người này rời đi vừa xong thì lại có khách tới rồi, Dương Tử Lăng.
Dương Tử Lăng thần sắc âm trầm, mặt mũi đầy vẻ khó chịu: "Tràng chủ, là ngươi bảo Hứa Trường Không khiêu chiến với ta đúng không?"
Giang Thái Huyền nhún nhún vai, cũng không nhiều lời mà thừa nhận.
Dương Tử Lăng khó thở: "Ngươi có biết tên kia là một tên điên không hả, vất vả lắm mới đánh bại được hắn, không đến một khắc sau hắn lại nói hắn đã tăng lên thêm, lại khiêu chiến tiếp."
Giang Thái Huyền chép miệng, cảm thán nói: "Ngộ tính không tồi."
Ngươi có chú ý trọng điểm không vậy?
Dương Tử Lăng hít sâu một hơi: "Tràng chủ, hiện tại ngươi phải khiến cho hắn cách xa ta ra một chút."
"Không có cách nào.
Giang Thái Huyền bất đắc dĩ, xoè tay: "Kỳ thật, ngươi cũng có thể để cho hắn đi tham quân, tên này là một võ giả ngu ngốc, nghe nói có đối thủ, chắc chắn hắn sẽ đi."
Dương Tử Lăng ngẩn người, lâm vào trầm tư.
"Hơn nữa, chiến đấu với hắn cũng có lợi cho Thần Võ Kinh của ngươi tiến triển, Dương tiểu thư, ta đây là một lòng suy nghĩ cho ngươi đó.
Giang Thái Huyền nghiêm túc nói.
Nghĩ cho ta? Thật tuyệt, nói thế thì chẳng có cách nào phản bác được.
"Vậy còn một vấn đề nữa, cái bàn quay này, hôm qua ta đã bỏ ra mấy vạn nguyên tệ mà vì sao vẫn không trúng thưởng?
Dương Tử Lăng khó chịu nói.
"Chuyện này phải xem cơ duyên của mỗi người.
Giang Thái Huyền nghiêm mặt, nói: "Dương tiểu thư, ngươi hiểu gì gọi là vận khí không? Vận khí của mỗi một người cũng cần được tích lũy, giống như một người nghèo sắp chết đói, đột nhiên nhặt được một nguyên tệ, lại có được kỳ ngộ, nhờ vào đó mà một bước lên mây."
"Hiểu tại sao không? Bởi vì hắn đã dùng nửa đời cực khổ để tích lũy ra nửa đời sau vinh hoa phú quý, bây giờ ngươi đang ở thời kì cực khổ, cho nên chỉ cần bỏ ra đủ tiền thì sẽ có được ban thưởng!"
Dương Tử Lăng: "..."
"Tràng chủ, vậy đợi nửa đời sau ta lại đến đây rút thưởng, cáo từ.
Dương Tử Lăng chắp tay, xoay người rời đi một cách kiên quyết.
Giang Thái Huyền há to miệng, không phải ngươi nên tiếp tục nạp tiền sao? Không nạp tiền thì sao có thể tích lũy đủ vận khí? Chẳng lẽ do ta kể chuyện không đủ thuyết phục?
Dương Tử Lăng rất nhanh đã đi rồi, Giang Thái Huyền sờ lên cằm, nhìn cửa hàng của đạo tràng trong lòng bỗng nhiên có một suy đoán, chắc là Dương Tử Lăng hết tiền rồi, nếu không với tính tình của nàng, hiện tại còn bị Hứa Trường Không liên tục khiêu chiến như thế, hẳn là đã sớm mua thêm đồ để gia tăng thực lực rồi.
"Tràng chủ, chúng ta đến rồi."
Tại Giang Thái Huyền trầm tư một lúc thì nhóm La Thanh đã quay trở lại.
"Ta muốn mua Thần Ma đan và linh khí Tiên Thiên."
"Ta cũng giống như thế, thuận tiện mua cả công pháp Thần cấp từ Nhập môn đến Trúc Cơ luôn."
"Ta cũng như vậy, ta muốn Thần Võ Kinh từ Nhập môn đến Trúc Cơ."
"Các ngươi không muốn mua Đạo Quả sao? Công pháp Đạo Quả một khi tu luyện thì sẽ đạt được Đạo Quả, phi trên không trung, phiêu diêu tự tại.
Giang Thái Huyền dụ dỗ nói.
"Vậy lấy một chương Đạo Quả.
La Thanh khẽ cắn môi móc ra nguyên tệ: "Đợi đến lúc phụ thân ta tấn cấp Đạo Quả thì có thể sưu tập càng nhiều tài nguyên, kiếm càng nhiều tiền hơn."
"Không tồi, đột phá Đạo Quả có thể kiếm nhiều tiền hơn.
Mấy vị gia chủ còn lại cũng liên tục gật đầu.
"Bất quá, xin chư vị hãy chú ý, chỉ có là thân nhân huyết mạch mới có thể tu luyện cùng nhau, nếu cách mấy thế hệ thì phải chính hắn đến mua.
Giang Thái Huyền dặn dò một câu.
"Đa tạ tràng chủ giải nghi hoặc, chúng ta hiểu được.
Bọn La Thanh vội vàng bỏ tiền.
Lúc này Giang Thái Huyền mới phát hiện, đám người này thật sự rất giàu có, so với những gia tộc cao cấp ở Thanh Nguyệt thành còn giàu hơn, những người này ở bên ngoài Thanh Nguyệt thành phát triển đã nhiều năm, không có sự áp chế của thành chủ nên thu được không ít tiền tài.
Cũng không phải do đám người này thông minh mà vì ở bên ngoài Thanh Nguyệt thành, bọn họ có thể bá đạo hoành hành, làm ra không ít chuyện mờ ám.
Giao dịch xong, tiểu kim khố của Giang Thái Huyền lập tức tăng vọt lên gần một nghìn đồng tệ, mặc dù vẫn còn kém xa Dương Tử Lăng nhưng cũng đã không ít rồi.
Các đại gia chủ hài lòng rời đi, còn một số người nghèo hơn thì mua một vài chương của công pháp, chỉ là không mua chương của Đạo Quả.
"Các vị dừng bước, ở đây còn có một cái bàn quay, mấy vị có muốn xem không?
Giang Thái Huyền bắt đầu giới thiệu bàn quay, đây mới là thứ lừa tiền người khác.
Chỉ cần hệ thống không ban phát lòng từ thiện lung tung, thì có bỏ bao nhiêu tiền cũng đừng mong lấy được.
Một số người có ít tiền trầm mặc một lát rồi quả quyết nhảy hố, về tiền thì bản thân không sánh bằng, vậy thì so vận khí.
Kết quả hiển nhiên khiến người ta thất vọng, bọn họ không có vận khí, không nhận được phần thưởng.
Tiễn khách hàng, Giang Thái Huyền đăng lên một bài viết nhằm cảm tạ các võ giả của Thanh Nguyệt thành đã hỗ trợ tuyên truyền, nhưng lại không có gì để cảm tạ, chỉ có một câu cảm ơn này thôi.
Đối với lời cảm ơn này, những người đó cũng rất hài lòng rồi, muốn thẻ hội viên, đương nhiên không có cửa.
"Muốn lên Trúc Cơ còn kém rất nhiều, bằng vào tình trạng hiện tại của bản thân thì ít nhất phải tốn mười sợi linh khí Tiên Thiên, nếu như có người nào đó có khả năng mua đi một cái thần huyết, thần thể thì tốt rồi.
Giang Thái Huyền vẻ mặt đau khổ thầm nghĩ.
Chỉ tiếc, chỉ là ý nghĩ không thực tế mà thôi.