Chương 129. Ngươi có muốn gia nhập tông môn của ta không?
Tại Thanh Nguyệt hồ, Lưu Chính và một số gia chủ của các tiểu gia tộc đang ngồi trên bờ cỏ bên hồ, nhìn Thanh Nguyệt hồ mà chau mày đầy ủ rũ.
Thủ hạ đã nghỉ việc, nơi này giờ chỉ còn lại bọn hắn.
Sau khi Vương Minh Minh trở lại phủ thành chủ và thương nghị với phụ thân Vương Nguyên một phen, hắn luyện hóa Thần Ma đan xong liền ngựa không dừng vó đến Thanh Nguyệt hồ.
Trực tiếp tìm tới Lưu Chính đang sầu muộn, kêu lên: "Lưu Chính thúc, đang bận hả?"
Lưu Chính liếc mắt nhìn người vừa tới, vừa nhìn thấy mặt liền vội vàng đứng dậy: "Thiếu thành chủ, là ngài sao, sao lại rảnh rỗi đến nơi này của ta?"
"Lưu Chính thúc, không phải ta nhàn rỗi không chuyện gì mà là muốn hỗ trợ ngươi.
Vương Minh Minh cười khan nói.
Lưu Chính đáy lòng cười lạnh, nhưng vẻ mặt vẫn cung kính như cũ, không lộ ra mảy may chút nào: "Thiếu thành chủ nói chơi à, Lưu mỗ sao dám làm phiền thân thể quý giá của Thiếu thành chủ?"
"Lưu Chính thúc nói gì vậy, cái gì mà quý giá, Vương Minh Minh ta mặc dù khảo hạch đứng thứ nhất, đi thi đấu săn bắt đứng thứ nhất... Bây giờ là nhi tử của thành chủ, nhưng ta vẫn là đồng minh của Lưu Chính thúc như cũ.
Vương Minh Minh vẻ mặt nghiêm túc nói.
Lưu Chính ngơ ngác, ngươi vẫn còn khoe khoang hai cái giải thưởng huyền diệu ấy à? Hiện tại toàn bộ Thanh Nguyệt thành ai mà không biết ngươi có được nó bằng cách gian lận?
Nhìn vẻ mặt mang theo nụ cười của Vương Minh Minh, Lưu Chính hít sâu một hơi rồi nói: "Thiếu thành chủ đã đọc qua bài viết của tràng chủ? Muốn nhúng tay vào Thanh Nguyệt hồ?"
Vương Minh Minh gật đầu, nói: "Vâng, Lưu Chính thúc bây giờ tiền bạc thiếu thốn, các ngươi nhận thầu Thanh Nguyệt hồ mười năm, lẽ ra không nên nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, nhưng phủ thành chủ có quyền quản lý toàn bộ Thanh Nguyệt thành, cũng có nghĩa vụ hỗ trợ."
"Thiếu thành chủ... Quả nhiên vẫn không cần mặt mũi như trước.
Lưu Chính thở dài một tiếng, rốt cục cũng nói ra lời từ trong nội tâm.
Vương Minh Minh cũng không nổi nóng, người nói hắn không cần mặt mũi rất nhiều, hắn đã quen rồi, hắn nghĩ nghĩ rồi thấp giọng nói: "Lưu Chính thúc, có phủ thành chủ nhập cổ phần, chúng ta liền là người một nhà, sau này Thanh Nguyệt hồ cũng có khả năng tiếp tục nhận thầu."
Lưu Chính kinh hãi, trong nháy mắt liên tưởng rất nhiều, liền vội vàng hỏi: "Thiếu thành chủ dự định nhập cổ phần như thế nào?"
"Mười nghìn nguyên tệ, ba thành ngươi thấy sao?
Vương Minh Minh dựng thẳng lên một ngón tay.
Lưu Chính biến sắc, có chút tức giận: "Thiếu thành chủ nhân lúc cháy nhà hôi của à, Thanh Nguyệt hồ tùy tiện khai phát một chút cũng không chỉ mười nghìn nguyên tệ. Hơn nữa mười nghìn nguyên tệ có thể làm được gì, phát lương tháng, thuê mấy cường giả là hết rồi."
Nếu thật sự khai phá Thanh Nguyệt hồ, tuyệt đối không chỉ là mấy chục nghìn nguyên tệ mà là một nguồn thu nhập không ngừng, mười nghìn nguyên tệ mà muốn chiếm ba thành thì chẳng khác gì cướp bóc.
"Lưu thúc, ngươi suy nghĩ một chút đi, chúng ta hợp tác thì sau này không cần lo lắng Thanh Nguyệt hồ bị người khác cướp đi, luôn luôn là của ngươi.
Vương Minh Minh nhớ lại lời bàn giao của Vương Nguyên liền thấp giọng nói.
"Ba thành nhiều quá, nếu Thiếu thành chủ đây thật sự có tâm hợp tác thì Lưu mỗ nhất định đáp ứng, nếu ngài muốn lấy lại Thanh Nguyệt hồ, Lưu mỗ cũng nhận.
Lưu Chính sắc mặt khó coi nói, trứng chọi đá, trước kia hắn đã không sánh bằng Đại Gia tộc Vương gia, huống chi hiện giờ Vương Nguyên đã là thành chủ.
Vương Minh Minh nhìn xung quanh một chút, mấy gia chủ kia cũng đều là đối tác, hắn giảm thanh âm thấp xuống một chút rồi nói: "Kỳ thật, hai thành rưỡi cũng có thể thương lượng."
"Hai thành rưỡi?
Lưu Chính sắc mặt rất khó coi, nhịn không được nữa liền lớn tiếng nói: "Thiếu thành chủ, ngươi muốn bức chết ta à? Nhiều nhất là hai thành."
Mấy vị gia chủ cũng chạy đến, vẻ mặt bất mãn nói: "Thiếu thành chủ, chỉ có thể là hai thành mà thôi, hai thành rưỡi nhiều quá."
"Không được, nhất định phải là hai thành rưỡi, phủ thành chủ không chỉ có bỏ vốn mười nghìn nguyên tệ và trả lại quyền nhận thầu cho các ngươi mà bọn ta còn nỗ lực rất nhiều.
Vương Minh Minh nói.
"Hai thành!" Lưu Chính rất kiên định.
"Hai thành rưỡi!" Vương Minh Minh một bước cũng không nhường.
"Thiếu thành chủ, nhiều nhất là hai thành một.
Mấy vị gia chủ đứng bên cạnh nhíu nhíu mày, lên tiếng.
"Không được, nhất định là hai thành rưỡi..."
Hai bên cò kè mặc cả, tranh đi tranh lại đến mức mặt đỏ bừng bừng, Vương Minh Minh xắn tay áo lên.
"Bên kia đang làm gì vậy?
Bên hồ Thanh Nguyệt có một đôi nam nữ nhanh chóng đi tới, thần sắc nghi hoặc.
Có người tới đây, hai bên lập tức tắt ngúm, hai tay Vương Minh Minh chắp ra sau, đứng ở một bên.
Bọn Lưu Chính nghiêng đầu sang chỗ khác, trầm mặc im ắng.
Hai người kia khẽ nhíu mày, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, trong nháy mắt đi tới trước người Vương Minh Minh, lạnh giọng hỏi: "Nơi đây là Thanh Nguyệt thành à? "
Vương Minh Minh quét mắt nhìn hai người nhưng nhìn không thấu tu vi của đối phương: "Đây là Thanh Nguyệt thành, các ngươi là người phương nào, tới đây để làm gì?"
"Bọn ta chỉ thuận tiện đi ngang qua Thanh Nguyệt, đi thôi.
Nam tử sau khi có được đáp án thì muốn rời đi.
Nữ tử khẽ gật đầu, đang muốn rời đi thì ánh mắt đột nhiên khựng lại, đặt một chưởng lên vai Vương Minh Minh, nguồn nguyên lực nhập thể do thám một phen, cả kinh nói: "Kinh mạch trăm thông, đúng là thiên tài ngàn năm khó gặp."
Vương Minh Minh biến sắc, vận động nguyên lực trong cơ thể muốn tránh thoát nhưng lại là may mảy không cách nào động đậy.
"Mau thả Thiếu thành chủ ra.
Bọn Lưu Chính sắc mặt đại biến vội vàng tiến lên ngăn cản.
Nam tử cũng nhìn về phía Vương Minh Minh, trên mặt hiện lên một tia kinh hỉ: "Sư muội, ngươi không nhìn lầm chứ?"
"Sư huynh, ngươi tự mình nghiệm chứng sẽ biết.
Nữ tử nói.
Nam tử liền vươn tay đè lên một vai khác của Vương Minh Minh, nguyên lực nhập thể thì lập tức kinh ngạc: "Quả nhiên là thiên tài ngàn năm khó gặp."
Nghe lời hai người nói, Lưu Chính nhẹ nhàng thở ra, hai người này hẳn là không có ác ý, nhưng bọn họ vẫn không dám buông lỏng cảnh giác mà nặng nề nhìn hai người kia.
Nam tử kia cũng không nhìn bọn Lưu Chính mà trực tiếp mở miệng: "Ta là đệ tử của trưởng lão môn phái Thanh Sơn, Lâm Sơn, ngươi có muốn gia nhập môn phái của ta không?