Chương 130. Thanh Sơn Tông
Vương Minh Minh ngẩn người, ông đây quả nhiên là người may mắn, đi bàn chuyện làm ăn cũng có thể gặp được đệ tử tông môn, còn muốn thu hắn nhập tông môn?
Chẳng qua hiện tại hắn đã là Thiếu thành chủ, Thanh Sơn Tông gì gì đó căn bản chưa từng nghe qua.
Thế là, Vương Minh Minh mỉm cười: "Hai vị có thể buông ta ra trước rồi nói không?"
Hai người liếc nhau, đồng thời buông tay, trên mặt hiện lên vẻ cao ngạo: "Xét thấy ngươi có thiên phú không tồi, có thể gia nhập vào tông của ta, bằng lòng không?"
"Thanh Sơn Tông à... Tông môn này nằm ở đâu? Chưa từng nghe nói qua.
Vương Minh Minh nhanh chóng lui lại, bọn Lưu Chính cũng vội vàng bảo vệ hắn.
"Ta không trách ngươi thiếu hiểu biết, cái Thanh Nguyệt thành này chỉ là một thành nhỏ của biên cảnh Đại Vân, lụi bại hết mức, là thành trì tồi tàn nhất.
Nam tử ngạo nghễ buông ra một câu, đối với Thanh Nguyệt thành tràn ngập sự khinh thường, hắn vô cùng cuồng ngạo: "Thanh Sơn Tông bọn ta ở Đại Vân quốc nổi danh cực kì, trưởng lão là Lâm Sơn, là một võ giả Đạo Quả, đến hoàng thất cũng phải kính trọng!"
"Võ giả Đạo Quả, có vẻ là rất lợi hại.
Vương Minh Minh chép chép miệng, khuôn mặt hắn chợt nghiêm lại, chắp tay nói: "Xin hỏi hai vị, nếu gia nhập thì Thanh Sơn Tông cho ta bao nhiêu tiền một tháng?"
Hai người: "..."
Gia nhập Thanh Sơn Tông, mỗi tháng cho bao nhiêu tiền?
Đây con mẹ nó là một câu mà võ giả nên hỏi sao?
Nam tử kia hít sâu một hơi, nói: "Gia nhập Thanh Sơn tông thì mỗi tháng được năm mươi nguyên tệ, một viên Thối Thể đan, còn có thể thu được một công pháp Tiên Thiên, võ kỹ Tiên Thiên."
"Còn nữa không?
Vương Minh Minh mong đợi nhìn hắn.
"Còn? Những thứ này còn chưa đủ à?
Hai người đều ngẩn cả người, những vật này đều cực kì khó cầu, bao nhiêu người tranh nhau vỡ đầu mới có được, nhưng nếu gia nhập Thanh Sơn tông thì có thể được ngay thế mà người còn không biết đủ à?
"Ta còn tưởng rằng mỗi tháng cho rất nhiều tiền chứ.
Vương Minh Minh bĩu môi, chỉ vào Thanh Nguyệt hồ, ngạo nghễ nói: "Biết hồ này không? Ta đang đàm phán một vụ làm ăn lớn, một khi khai phá ra thì mỗi tháng chỉ bán yêu thú và tài nguyên trong hồ không thôi là đã được mấy ngàn, thậm chí thu nhập được hơn chục ngàn nguyên tệ, không có tiền thì đi chỗ khác chơi đi."
Hai người bọn họ ngớ người, buôn bán yêu thú, khai phá Thanh Nguyệt hồ?
"Võ kỹ Tiên Thiên, công pháp Tiên Thiên đều là cao cấp, vượt xa cái Thanh Nguyệt thành rách rưới này, dù có tiền cũng không mua được.
Nam tử nọ đè nén lửa giận trong lòng mà ngạo nghễ nói, y dừng một chút lại nói tiếp: "Võ giả nên lấy võ đạo làm trọng, há có thể coi trọng tiền tài? Đúng là ếch ngồi đáy giếng, ngu ngốc."
Bọn Lưu Chính nhíu mày, bọn họ thừa nhận Thanh Nguyệt thành rất nhỏ, kiến thức của bọn họ cũng rất ít, nhưng nếu nói ý muốn kiếm tiền là ngu ngốc thì thật khiến bọn hắn khó chịu.
Biết tiền quan trọng thế nào, có tác dụng thế nào không hả?
Công dụng chủ yếu, đó chính là, chỉ cần có tiền, vài phút thành thần cho ngươi xem!
"Ngu ngốc?
Vương Minh Minh khó chịu, cười lạnh nói: "Hai vị muốn làm gì thì làm đi, ta cũng không muốn truy cứu các vị đến đây làm gì, đừng quấy rầy ta bàn chuyện làm ăn."
"Hừ, ta thấy ngươi tuổi nhỏ đã có tu vi cấp chín, có tâm yêu mến hiền tài mới để cho ngươi gia nhập Tông môn, đúng là không biết tốt xấu.
Nữ tử cả giận nói.
Vương Minh Minh hiện tại đã là Võ đạo cấp chín, nhưng vẫn đang trong sơ kỳ, còn cách Tiên Thiên một khoảng khá xa.
Võ đạo cấp chín cộng với tuổi của hắn còn trẻ nên mới khiến cho nữ tử chú ý, dò xét căn cốt thiên phú của hắn.
"Cảm ơn ngươi xem trọng, cút đi.
Mở miệng ngậm miệng toàn nói hắn ngu ngốc khiến cho Vương Minh Minh rất khó chịu.
"Ngươi muốn chết!" Ánh mắt của nam tử lạnh lẽo, sắc mặt băng lãnh, lộ ra bản tính động sát tâm: "Hôm nay ngươi muốn cũng phải nhập, không muốn cũng phải nhập, nếu không ta sẽ giết cả nhà ngươi, bắt ngươi làm nô bộc!"
"Không tồi, tiểu tử, dám nói bọn ta cút, ngươi là người đầu tiên!" Nữ tử cũng nổi giận.
"Giết cả nhà của ta?
Vương Minh Minh nổi giận, hai mắt lóe lên sát khí, nếu không phải đánh không lại đối phương thì chắc chắn hắn đã giết chết hai người này.
"Hai thành, chúng ta giúp ngươi xử lý bọn hắn.
Lưu Chính đi tới bên cạnh Vương Minh Minh, thấp giọng nói.
"Ngươi nhân lúc cháy nhà hôi của.
Vương Minh Minh bất mãn nói, nhưng đối mặt với hai người của Thanh Sơn tông vốn là là hai vị Tiên Thiên, hắn không phải đối thủ.
"Học theo ngươi thôi.
Lưu Chính không chút xấu hổ nói.
"Được. Phải giữ lại mạng, đánh cho tàn phế rồi đưa đến trước mặt ta.
Vương Minh Minh bĩu môi: "Nếu không phải bây giờ không có đạo tràng ở đây thì sao ta phải đồng ý với các ngươi."
"Được.
Lưu Chính mỉm cười, lật tay một cái trường kiếm liền ra khỏi vỏ, một tia kiếm khí sắc bén bắn ra, bao phủ hai người.
"Nếu Thiếu thành chủ đã là cổ đông thì chính là người của mình, dám khi dễ người của chúng ta, phế!" Các tiểu gia chủ còn lại cũng quát một tiếng, vung kiếm ra.
"Mấy cái công pháp tu luyện rác rưởi của Tiên Thiên, ta chém qua không ít... Phụt."
Nam tử cười lạnh một tiếng, trực tiếp nghênh đón một kiếm kia, sau đó liền phun ra một búng máu, trường kiếm cũng tuột ra khỏi tay, một thanh trường kiếm sắc bén đã gác ở trên cổ hắn.