Chương 133. Ăn mày?
Hai vị Tiên Thiên phái Thanh Sơn dìu đỡ nhau khập khiễng đi vào Thanh Nguyệt thành, cư dân trong thành vội vàng tránh xa bọn họ.
"Sư huynh, chúng ta đi đâu?
Nữ tử bối rối mà nhìn đường không biết nên đi về đâu.
"Đi tìm Dương Tử Lăng và Giang Thái Huyền, ta nhất định phải giết chết bọn chúng.
Nam tử thù hận nói.
Những người xung quanh đang nhìn bọn họ, mặc dù nói là đang tìm kiếm, nhưng giờ trong mắt nam tử tất cả đều là sự châm chọc, xem thường, điều này khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục.
Hắn là đệ tử phái Thanh Sơn, từ khi rời khỏi giáo phái không một lần nào hắn không được khen cả, chung quanh hắn ai mà chẳng gọi hắn là thiên tài, nhưng bây giờ hắn lại đang chật vật như vậy, không những vậy còn không có ai vây xem mà lại rời đi.
"Dương Tử Lăng nói hắn ở quán rượu Thanh Nguyệt, là quán rượu lớn nhất, nên có thể rất dễ dàng tìm thấy.
Nữ tử thấp giọng nói.
Hai người họ đi khập khiễng tìm kiếm quán rượu Thanh Nguyệt.
Chừng mười lăm phút sau, cuối cùng hai người họ cũng đứng trước cửa quán rượu Thanh Nguyệt, đang muốn đi vào thì một bóng người cản ở trước cửa, một tên chạy bàn trên mặt hiện lên sự khinh thường, không nhịn được nói: "Bây giờ còn chưa đến thời gian phát cơm, hai tên ăn mày các ngươi mau xéo đi."
"Ăn mày?
Sắc mặt hai người trong nháy mắt liền thay đổi, cực kỳ phức tạp, vô cùng tức giận: "Ngươi nói chúng ta là ăn mày sao?"
"Nhìn các ngươi toàn thân bẩn thỉu, lại còn què quặt, không phải ăn mày thì là cái gì?
Tên chạy bàn vẻ mặt khinh thường, vừa chuyển mắt liền trông thấy trường kiếm của hai người, sắc mặt hơi đổi, ngữ khí hơi có hòa hoãn, nói: "Thanh Nguyệt lâu đã bị người ta bao hết rồi, mau rời đi đi."
"Một kẻsâu kiến đê hèn mà lại dám xỉ nhục chúng ta như vậy.
Hai người họ đều tức giận đến muốn nổ tung, trường kiếm leng keng ra khỏi vỏ, sát khí bùng lên.
"Chưởng quầy, có người gây sự.
Tên chạy bàn sắc mặt trắng bệch, xoay người chạy.
"Dừng tay."
Hai vị Tiên Thiên tuy rằng thân đang bị thương nặng, nhưng cũng không phải dạng một tiểu nhị bình thường có thể đấu nổi, nhìn thấy hai thanh trường kiếm sắp đến người mình, bỗng một tiếng thét gầm truyền đến, một bóng người vụt xuất hiện, một đạo kiếm khí bắn ra ngăn cản hai thanh trường kiếm.
"Người nào dám quản chuyện của Thanh Sơn Tông ta?
Hai người họ tức giận nhìn chằm chằm vào người mới tới.
"Hai vị, đây là quán rượu Thanh Nguyệt, không phải nơi giết người.
Bóng người nhanh chóng đi tới, là một người đàn ông trung tuổi, trong tay cầm kiếm, mặc quần áo trưởng quầy: "Tại hạ chưởng quầy Thanh Nguyệt lâu Hạ Tam, xin hai vị nể mặt."
"Nể mặt? Tiểu nhị nhà ngươi sỉ nhục hai người bọn ta, ngươi có biết chúng ta là ai không?
Nam tử tức giận cười, ánh mắt băng giá như sương.
"Thật xin lỗi, nhưng cách ăn mặc của hai vị, quả thực khiến người khác khó mà ngờ tới, đúng là tiểu nhị có lỗi, tại hạ thay hắn xin lỗi.
Hạ Tam thản nhiên nói, quay người, nổi giận nói với tiểu nhị: "Còn không mau ra đây tạ lỗi hai vị đại nhân, thật không có mắt nhìn, đến hai vị Tiên Thiên cũng không nhận ra, người không muốn làm việc nữa đúng không?"
Tiểu nhị biến sắc, chạy tới rồi quỳ xuống, cuống quít dập đầu: "Hai vị đại nhân tha mạng, là tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, mong hai vị tha tội."
"Tha tội?
Nam tử cười lạnh một tiếng, sát khí vẫn chưa tan: "Muốn để ta tha tội cũng được, vậy đi tự sát đi."
"Bằng hữu, đầu cũng dập đầu, tội cũng xin rồi, đừng có mà không biết tốt xấu.
Hạ Tam sắc mặt cũng trầm xuống, không nghĩ tới người này sẽ làm quá như vậy.
"Chúng ta chính là người của Thanh Sơn Tông, nói cho ngươi biết, hôm nay nếu hắn không chết, ngày mai ta sẽ diệt cả quán rượu Thanh Nguyệt nhà ngươi!" Nữ tử lạnh lẽo nói.
"Diệt quán rượu Thanh Nguyệt của ta ư ?
Hạ Tam cười lạnh một tiếng, trong mắt toàn là sự mỉa mai: "Không cần biết ngươi là đệ tử phái nào, lập tức cút cho ta."
"Chết đi!" Hai người lửa giận mãnh liệt, kiếm phong cùng rút ra.
"Chỉ là công phu mèo cào như các ngươi mà cũng dám đến đây gây sự sao?"
Hạ Tam cười lạnh một tiếng, hắn vung kiếm, kiếm khí vô song, kiếm pháp tinh xảo khiến trường kiếm của hai người họ lại bay ra ngoài.
Hai vị đệ tử của Thanh Sơn Tông sững sờ, đây chính là một thành nhỏ ở biên giới, cái loại mà còn không có chỗ xếp hạng ở thành trì sao?
Vậy mà tùy ý chọn ra một Tiên Thiên cũng có thể đánh được bọn họ sao?
"Hạ chưởng quầy, xin hãy dừng tay."
Một tiếng gọi khẽ truyền đến, Dương Tử Lăng từ trên lầu chậm rãi đi tới, nói: "Hai người này là bằng hữu của ta, xin hạ thủ lưu tình, chớ có so đo."
Hạ Tam vốn định giáo huấn hai người này một trận, nhưng thấy Dương Tử Lăng đi ra liền vội vàng thu tay lại, vị này chính là quý khách mà thành chủ Vương Nguyên dặn dò, nên nhất định phải chăm sóc chu đáo, chắp tay nói: "Dương tiểu thư, là hạ nhân không biết nên đánh thương bằng hữu của người, xin tha tội."
"Cái này không trách hắn được, ngược lại là ta không đúng mới đúng, ai bảo mỗi ngày đều cấp màn thầu thừa cho ăn mày trong thành, dẫn tới không ít tên ăn mày đến đây, để tiểu nhị ca cực nhọc rồi.
Dương Tử Lăng nhẹ giọng một câu, thoáng nhìn về phía hai người họ: "Các ngươi theo ta đi lên đây."
Hai người họ vô cùng xấu hổ, bọn họ không nghĩ tới là sẽ gặp lại Dương Tử Lăng trong trường hợp thế này.
"Được rồi không cần dập đầu nữa, lần sau mở to con mắt lên, thái độ cũng tốt đi một chút.
Hạ Tam thở dài, tiểu nhị vô cùng thành khẩn, tại vì gần đây cũng bị ăn mày quấy rầy trong lòng có chút khó chịu, nên mới bộc phát ra như vậy.
"Đa tạ chưởng quầy, đa tạ Dương tiểu thư.
Tiểu nhị liên tục dập đầu, xong rồi mới đứng dậy, tiếp tục làm việc.