Chương 134. Các ngươi lên Thiên Võng xem đi
Lầu hai, trong gian phòng của Dương Tử Lăng.
"Lưu Khánh, Dư Hồng, các ngươi sao lại rơi vào tình cảnh này? Lão Lâm đâu?
Dương Tử Lăng nhíu mày, hai người này là đệ tử của lão Lâm nên nàng có chút quen biết, trước đó nàng cũng tìm qua lão Lâm, nhưng không ngờ rằng lão Lâm không đến mà hai người này lại đến trước.
"Sư phụ có việc, chúng ta tới trước một bước.
Nam tử Lưu Khánh mở miệng, xoay cái sắc mặt liền trầm xuống nói: "Dương tiểu thư tới Thanh Nguyệt thành được một khoảng thời gian rồi có biết người nào tên Giang Thái Huyền không?"
"Giang Thái Huyền?
Dương Tử Lăng khẽ giật mình, hỏi: "Bộ dạng các ngươi như vậy, là do hắn làm sao?"
"Đúng vậy, người này ỷ vào người đông thế mạnh, đã đoạt mất nhẫn không gian của chúng ta, thật là đáng chết, đợi sư phụ đến nhất định phải giết hắn, không, là giết cả nhà của hắn.
Lưu Khánh cắn răng nói.
Dương Tử Lăng nhìn hai người họ một cách kỳ quái, tràng chủ đối phó các ngươi mà còn phải ỷ vào người đông thế mạnh? Bảo sư phụ cấp Đạo Quả sơ kỳ của các ngươi giết cả nhà tràng chủ? Gan lớn vậy, các ngươi thật không sợ chết ư?
"Ta thấy, việc này cho qua đi.
Dương Tử Lăng thấp giọng đề nghị.
"Không bao giờ!" Lưu Khánh lạnh hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: "Lưu Khánh ta từ khi gia nhập Thanh Sơn Tông tới nay, chưa từng nhận qua sự nhục nhã thế này? Ta nhất định phải giết cả nhà hắn, còn muốn diệt cả quán rượu này nữa!"
Nữ tử Dư Hồng cũng lạnh lùng mở miệng: "Một đám sâu kiến đê hèn mà khiến chúng ta chịu nhục như vậy, cái này mà truyền đi, chúng ta làm sao mà còn mặt mũi gặp người khác đây?"
Dương Tử Lăng nhíu mày, nói: "Các ngươi kể chút xem, Giang Thái Huyền mà các ngươi gặp dáng dấp ra sao, tu vi thế nào? Có biết sống ở đâu không?"
Nàng không thể tin tràng chủ sẽ đi chơi cái trò cướp bóc này, đến chức vị thành chủ còn không thèm, sẽ thèm đi cướp bóc bọn họ sao?
"Tầm mười lăm mười sáu tuổi, đã võ đạo cấp chín, có thiên phú kiên nhẫn chịu đựng, trong đầu toàn là ý tưởng kiếm tiền ngu ngốc.
Lưu Khánh lạnh lùng nói.
Dương Tử Lăng nhíu mày: "Theo ta được biết, Giang Thái Huyền đã Tiên Thiên, thiên phú thì không biết, về phần kiếm tiền, hắn xác thực là trong đầu toàn ý nghĩ kiếm tiền, nhưng không hề nhảm nhí."
"Tiên Thiên? Hừ, đây còn không phải là nhảm nhí sao, võ giả lúc này lấy luyện võ làm trọng, kiếm tiền chỉ là tư tưởng của đám người đê hèn kia thôi.
Dư Hồng khinh thường nói.
Dương Tử Lăng vuốt vuốt ấn đường, thở dài: "Các ngươi tự kết nối Thiên Võng xem tin tức đi, ngoài ra, đừng nói từ nhảm nhí nữa, ta thật sự lo các ngươi không sống đi ra khỏi Thanh Nguyệt thành được."
Thanh Nguyệt thành bây giờ đã tiến hành đại khai phá, người người đều nghĩ đến chuyện kiếm tiền, hai người này cứ nhắc đi nhắc lại từ ngu ngốc, nhảm nhí, đây chẳng khác gì mắng người toàn thành sao?
Nếu như là thành nhỏ biên giới bình thường, với bản lĩnh của hai người này thì có thể tung hoành được, nhưng hiện tại Thanh Nguyệt thành, phàm là võ giả Tiên Thiên hỏi có mấy người mới không có võ học thần cấp trên người chứ?
Thanh Sơn Tông mặc dù không tồi, nhưng ở Đại Vân quốc cũng không tính là đứng đầu, võ học trong tông thì có thể lợi hại được đến đâu cơ chứ?
Trước kia có thể cùng hai người họ không phân cao thấp, nhưng hiện tại, Dương Tử Lăng ngay cả động thủ cũng không còn hứng nữa, vì hoàn toàn có thể giết họ được ngay lập tức.
Trong lòng hai người họ rất nặng nề, nhìn bộ dạng này của Dương Tử Lăng, hoàn toàn không có ý báo thù cho bọn họ, lại còn lo bọn họ không ra khỏi Thanh Nguyệt thành được, chẳng lẽ Giang Thái Huyền này thế lực lớn đến như vậy?
Trước đó hình như nghe thấy những người kia gọi Giang Thái Huyền thiếu thành chủ, chẳng lẽ Giang Thái Huyền thật sự là thiếu thành chủ, có cha là quản lý Thanh Nguyệt thành ư?
Vội vàng đăng nhập Thiên Võng, ngay sau đó, sắc mặt hai người họ thay đổi liên tục, lúc bắt đầu chỉ là kinh ngạc, sau đó liền là hoảng sợ, tiếp theo đó nữa là run rẩy.
Trong tay có bốn đại cường giả, ba vị có thể giết Đạo Quả, một vị là vô địch Trúc Cơ...
Thực lực bản thân là vô địch Tiên Thiên, là đệ nhất Thanh Nguyệt!
Đây là Thanh Nguyệt thành sao? Ngươi khẳng định đây không phải quốc đô Đại Vân Quốc?
"Dương.....Dương Tử Lăng.
Lưu Khánh nuốt một ngụm nước bọt, cầu một câu trả lời từ Dương Tử Lăng, trong mắt vẫn mang theo một tia may mắn, hi vọng Dương Tử Lăng nói cho bọn hắn, tất cả điều này đều là giả!
Dương Tử Lăng thương hại nhìn hai người họ: "Mặc dù không biết ai là người ra tay với các ngươi, nhưng tuyệt đối không phải là Giang Thái Huyền, hắn căn bản không hề ra khỏi Thanh Nguyệt Sâm Lâm, hơn nữa, nếu hắn muốn ra tay với các ngươi, chỉ cần tùy ý tỏ ý một chút, lúc đó không chỉ có các ngươi mà ngay cả ta cũng không ra khỏi Thanh Nguyệt thành được!"
Lời nói này mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng không phải là giả!
Hai người họ thở phào nhẹ nhõm, nếu như đối đầu với Thần Ma đạo tràng, đoán chừng cho dù gọi sư phụ hắn tới, thì Thần Ma đạo tràng cũng không có chút lo lắng gì.
"Dương tiểu thư, Thần Ma đạo tràng này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, một cái thành nhỏ cấp thấp, chỉ là nơi tụ tập của bọn tép riu, tại sao có thể tồn tại những thứ như vậy được?
Lưu Khánh lau mồ hôi, hỏi.
Đây hoàn toàn là BOSS mới, được che dấu bên trong thôn, ở đây có thật sự tốt không?
"Trên Thiên Võng có giải thích, các ngươi tự tra xem đi, ta tiện thể đi tắm trước đây.
Dương Tử Lăng nói.
Hai người họ lúc này mới nhớ tới, bản thân hiện tại rất nhếch nhác, vội vàng cáo từ, đặt một gian phòng bắt đầu tắm rửa.
Dưới lầu quán rượu Thanh Nguyệt, Hứa Trường Không mặt mũi bầm dập, xụ mặt nhìn Hạ Tam: "Chưởng quầy, ta không bao quán rượu này nữa, được không?"
"Được.
Hạ Tam gật đầu.
"Vậy có thể trả lại tiền cho ta được không?
Hứa Trường Không mong đợi nhìn hắn.
Mỗi lần khiêu chiến Dương Tử Lăng, hắn đều sẽ bao cả quán rượu Thanh Nguyệt, phòng ngừa có người quấy rầy, sau đó ở đằng sau đấu võ.
Lần này đã khiêu chiến xong, kết quả rất rõ ràng, hắn lại thua.
Hạ Tam vội ho một tiếng, sắc mặt khó coi mà nói: "Hứa công tử, lúc trước đàm phán xong rồi, bao một ngày không lùi được, ngươi thế này khiến ta rất khó xử."
"Nhưng mà...
Hứa Trường Không há to miệng, bây giờ còn chưa hết ngày, chí ít lùi thời gian, để cho ta ăn một bữa cơm chứ.
Nhìn vẻ mặt bi kịch của Hứa Trường Không, Hạ Tam than nhẹ một tiếng: "Thôi vậy, mặc dù ngươi thế này là đang quấy rối chuyện làm ăn của ta, nhưng ai bảo chúng ta lại hợp ý, nên đành trả lại ngươi hai kim tệ, tiêu tiết kiệm một chút đi."
"Đa tạ chưởng quầy.
Hứa Trường Không vội vàng nhận kim tệ, không ngừng nói lời cảm ơn.
"Hứa công tử, thấy ngươi cũng đã túng quẫn, không bằng ta giới thiệu cho ngươi một công việc được không? Kiếm chút tiền, tích góp cho đủ, rồi đi đạo tràng nâng cao thực lực, sau đó lại khiêu chiến Dương tiểu thư.
Hạ Tam nói.
"Hạ chưởng quầy, ngài thật sự là người tốt.
Hứa Trường Không cảm động không thôi.
"Không còn cách nào, ai bảo chúng ta hợp ý như vậy, đi, đến một bên nói rõ.
Hạ Tam kéo Hứa Trường Không đi về hướng hẻo lánh.