Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 142. Cho ngươi bấy nhiêu là tốt lắm rồi

Chương 142. Cho ngươi bấy nhiêu là tốt lắm rồi
"Hợp tác? Là đang muốn tính sổ sao?
Giang Thái Huyền mỉa mai một tiếng: "Ngươi muốn hợp tác như thế nào?"
"Về sau Thần Ma đạo tràng nhập vào Công Hội Dong Binh, toàn quyền do Công Hội Dong Binh ta xử lý, định giá tất cả chỗ đồ này, miễn phí cung ứng cho Công Hội Dong Binh.
Võ giả trung niên ngạo nghễ nói.
Những đồ này, chỉ cần đủ số lượng, hắn cảm giác, mình rất nhanh có thể đi vào cuối kỳ Đạo Quả, thành tựu sẽ là Đạo Quả đỉnh phong, thậm chí đột phá cả Đạo Quả, trở thành Thần Thông cũng không biết chừng!
"Ngươi bị ngu hả?
Giang Thái Huyền cười lạnh một tiếng: "Cho không ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Còn để các ngươi xử lý, định giá, các ngươi là cái thá gì."
Giang Thái Huyền không có chút hảo cảm nào với Công Hội Dong Binh, lúc trước tìm tới cửa hợp tác đã bị cự tuyệt thẳng thừng, cuối cùng lại xuất hiện một kẻ ti tiện luyện chế huyết đan nâng cấp mình lên.
Giờ đây, phân hội bên vừa ngoài tới liền muốn khống chếThần Ma đạo tràng, coi hắn là đồ ngốc sao?
Võ giả trung niên thần sắc trầm xuống, lạnh như băng nói: "Thanh niên à, đừng phạm sai lầm, Thần Ma đạo tràng này của ngươi cũng chỉ có thể hoành hành ở Thanh Nguyệt thành thôi, ra khỏi nơi này, ngươi chẳng phải là cái gì cả!"
"Nếu ngươi đã biết nơi này là địa bàn Thần Ma đạo tràng của ta, còn dám tới đây hăm dọa, muốn tìm chỗ chết sao?
Giang Thái Huyền hai tay phụ chống đằng sau, ngạo nghễ cười lạnh.
"Ha ha, hôm nay lão phu giết ngươi, sau đó mới giết mấy tên Đạo Quả kia!" Võ giả trung niên cười lạnh một tiếng, một chưởng kéo theo nguyên khí đất trời, hóa thành một lực chưởng rất lớn, đánh về phía Giang Thái Huyền.
Giang Thái Huyền ngạo nghễ đứng, lạnh lùng nhìn võ giả trung niên, đối với lực chưởng lớn như vậy, hắn như thể không nhìn thấy, thản nhiên nói: "Ngươi chết chắc rồi."
"Cái gì..."
Võ giả trung niên giật mình, còn chưa phản ứng kịp thì trong đạo tràng, một ánh sáng vàng hiện ra, võ giả trung niên biến mất, ba vị Trúc Cơ ở trước cửa cũng kinh hãi khi nhìn thấy võ giả trung niên biến mất.
Trưởng lão Công Hội Dong Binh Đạo Quả , cứ như vậy mà chết sao?
"Thần Hầu, ba người này giao cho ngươi.
Giang Thái Huyền thờ ơ nói.
Gia Cát Thần Hầu im hơi lặng tiếng xuất hiện, ba hào quang loé lên, ba vị võ giả Trúc Cơ liền bị trọng thương, không có chút sức phản kháng nào.
Giang Thái Huyền xách ba người ra ngoài, khinh thường nói: "Nào, hãy nói cho ta biết dũng khí nào khiến các ngươi có tự tin đến địa bàn của ta giết ta vậy?"
Ba vị Trúc Cơ ngơ người, vị trưởng lão Đạo Quả kia chính là Đạo Quả trung kỳ đó.
Không phải đã nói Thần Ma đạo tràng cùng lắm chỉ chống lại được Đạo Quả sơ kỳ thôi sao?
Thân là trưởng lão Đạo Quả trung kỳ, còn chưa có phản ứng gì liền đã bị hạ rồi sao?
Nhìn ba người ngơ người ra, Giang Thái Huyền bắt chéo chân nhìn xuống ba người: "Nào, nói xem Dong Binh Vân Thủy thành các ngươi lợi hại thế nào nào."
Vẻ sợ hãi của ba người biến mất, họ nghiêm mặt quát: "Mau thả chúng ta ra, Dong Binh Công Hội Vân Thủy chúng ta chính là đời sau của Đạo Quả, nếu như chúng ta không quay về, Dong Binh Công Hội nhất định phái người đến đây tiêu diệt các ngươi."
"Vân Thủy thành có phải rất giàu có đúng không?
Giang Thái Huyền sờ lên cằm hỏi.
Ba người ngơ ngác, không phải ngươi nên sợ hãi sao?
"Hỏi các ngươi đó, có phải Vân Thủy thành rất giàu có đúng không ?
Giang Thái Huyền nhướng mày, mắt lộ ra vẻ hung ác: "Một trăm nghìn nguyên tệ, tại Vân Thủy thành được tính giàu cấp mấy?"
"Vân Thủy thành vô cùng giàu có, một trăm nghìn nguyên tệ ở Vân Thủy thành còn không được tính trong một trăm người giàu có nhất."
Ba vị võ giả Trúc Cơ liếc nhìn Gia Cát Thần Hầu, vội vàng nói.
"Một trăm nghìn nguyên tệ, còn xếp sau một trăm người sao?
Giang Thái Huyền hai mắt tỏa sáng, nhìn về phía Thần Hầu: "Giết xong ném vào đạo tràng."
"Ngươi...bọn ta đã nói rồi, sao ngươi còn muốn giết ta?"
"Ngươi dám giết ta, Công Hội Dong Binh chắc chắn sẽ báo thù cho bọn ta!"
Ba vị võ giả Trúc Cơ bối rối kêu to, gằn giọng uy hiếp.
Đáng tiếc, Gia Cát Thần Hầu căn bản không quan tâm đến cái gì mà Công Hội Dong Binh, trực tiếp giết chết, sau đó ném vào đạo tràng, ánh sáng vàng xoẹt qua, xử lý rất sạch sẽ.
"Đời sau của Đạo Quả sao? Rất lớn mạnh ư?
Giang Thái Huyền khinh thường bĩu môi, Lý Nguyên Bá và Võ Tòng xuất quan, Đạo Quả gì cũng đều có thể làm thịt được.
"Vân Thủy thành có tiền như vậy, xem ra đã đến lúc phải đến Vân Thủy thành phát triển rồi.
Giang Thái Huyền suy tư nói.
Thần Hầu treo mình trên cây, tiêu diệt mấy người kia xong, cũng không còn việc gì nữa.
Giang Thái Huyền đi vào đạo trường, mắt nhìn tiểu kim khố, sửng sốt nói: "Hệ thống, có phải ngươi nhầm lẫn gì không? Bốn người vừa giết kia, đồ vật trên người bọn họ nói thế nào cũng phải chia cho ta một chút chứ? Sao ngươi chỉ cho đúng hai nguyên tệ thôi vậy?"
Võ giả Đạo Quả, mua đồ hết một trăm chín mươi nghìn, khẳng định còn có tiền thừa.
Ba vị võ giả Trúc Cơ kia nói thế nào cũng có mấy chục nghìn, theo lý mà nói, ít nhất phải phân cho hắn một chút chứ, nhưng sao giờ hắn chỉ có thêm hai nguyên tệ thôi vậy.
"Ting, ký chủ, bình thường ngươi buôn bán này nọ còn được trích một phần trăm, đằng này ngươi giết người đoạt bảo, cho ngươi bấy nhiêu là tốt lắm rồi.
Hệ thống cười lạnh.
"..."
Ta biết ngay mà, hệ thống chỉ giỏi chỉnh người ta!
Giang Thái Huyền thở dài một tiếng, bốn người Công Hội Dong Binh, hoàn toàn là đến đưa bảo vật cho hệ thống thôi, còn may, tên này trước khi chết còn mua đồ, để hắn được hưởng một ít.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất