Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 148. Bảo vệ Vân Lệnh

Chương 148. Bảo vệ Vân Lệnh
Phủ thành chủ, Vương Minh Minh gấp gáp lao ra khỏi phủ đệ, chạy vọt về hướng Thần Ma đạo tràng.
Vân Lệnh hiện thế, lại thêm vài món bảo vật Gia Cát Thần Hầu để lại, bị các võ giả khác giành được.
Khi mấy võ giả lạ mặt có được bảo vật thì điều đầu tiên bọn họ nghĩ đến là thứ này có phù hợp với mình không.
Nhưng điều đầu tiên mà võ giả Thanh Nguyệt thành nghĩ tới là món này sẽ bán được bao nhiêu tiền.
Hơn phân nửa số võ giả sau khi lấy được bảo vật đã lập tức bán đứt mấy món không quý giá, còn nếu là vật quý thì bọn họ sẽ âm thầm rời đi, định sẽ đến các thành trì khác để bán với giá cao, sau đó quay về đây mua đồ.
Thanh Nguyệt thành lại khôi phục lại vẻ yên bình vốn có, nên khai phá thì khai phá, nên đi làm thì đi làm, khắp nơi tràn đầy không khí thịnh vượng an lành.
Liễu Thanh Minh, Vương Nguyên có được tài nguyên mà các đại gia tộc khai phá thì thành công bước vào Phong Diệp thành.
Tuy giá cả rẻ hơn một chút nhưng số lượng lại nhiều và ổn định, thành ra kiếm được không ít.
Đám người Lưu Chính cũng tiếp tục bày bán các tài nguyên của Thanh Nguyệt hồ, do có sự ủng hộ của phủ thành chủ nên vật phẩm nhiều hơn đợt trước, vậy nên tiền kiếm được cũng nhiều hơn.
Viện trưởng của nhà trẻ Liễu Thanh Minh thành công huy động đám nhóc ở nhà trẻ đi làm công, từ đó kiếm được bộn tiền.
Có người vui, nhưng cũng có người phiền não.
Và Vân Phong chính là cái người đang phiền não đó, bởi hắn vốn định chờ Dương Tử Lăng xuất hiện sẽ cướp lấy Vân lệnh.
Nhưng mà ai ngờ Dương Tử Lăng lại chạy tới Thần Ma đạo tràng, tới giờ vẫn chưa ra khỏi đó.
Hôm nay Thần Ma đạo tràng mở cửa, truyền một tin tức ra khắp các ngõ ngách ở Thanh Nguyệt thành.
"Thần Ma đạo tràng bắt đầu kinh doanh lại, số lượng vật phẩm tăng thêm bao gồm cả đạo cảnh, này các võ giả, có phải mọi người vẫn đang tu luyện, vẫn đang khắc khổ hòng cảm ngộ đạo cảnh tiếp theo? Ta có lời này muốn nói với các ngươi, ngộ cái gì nữa mà ngộ, còn không mau đến đây mua đạo cảnh, chẳng mấy chốc các ngươi có thể thăng thiên!"
"Thần Ma đạo tràng mở cửa? Đạo cảnh?"
Toàn Thanh Nguyệt thành bỗng chốc nhốn nháo cả lên, đạo cảnh là gì, là cảm ngộ về cảnh giới, là hóa thân của pháp tắc, Tiên Thiên có đạo cảnh Tiên Thiên, Trúc Cơ có đạo cảnh Trúc Cơ, đạo cảnh là thứ đại biểu cho "đạo" của một người.
Một khi ngộ được đạo sẽ có thể đột phá, không cảm ngộ được thì sẽ bị kẹt ở đó mãi, không thể tấn cấp.
Dương Tử Lăng là người đầu tiên chạy tới đạo tràng, nàng đã đóng cọc ở đây để chờ từ sớm, nhưng vật phẩm được bày bán trong đạo tràng đã chói mù mắt nàng.
"Đạo cảnh Nhập môn, Trúc Cơ, Đạo Quả, Thần Thông, một khi đã mua đạo cảnh nào thì lĩnh ngộ về cảnh giới đó sẽ lập tức viên mãn, không có tác dụng phụ..."
"Tràng chủ, ngươi thế này là muốn thăng thiên luôn à?
Dương Tử Lăng ngơ ngác há to miệng.
"Dương tiểu thư, xin hỏi ngươi muốn mua đạo cảnh nào? Giá chỉ gấp hai lần công pháp thôi, không đắt tẹo nào.
Giang Thái Huyền mỉm cười.
Đạo cảnh, tách ra bán, có giá gấp hai lần mỗi bộ công pháp thuộc mỗi cấp bậc khác nhau, cái giá này tuyệt đối không đắt.
Bởi nghĩ mà xem, ngươi có công pháp Thần cấp, nhưng chắc gì ngươi đã thành thần, hạn chế về tư chất hay ngộ tính không đủ đều sẽ khiến ngươi dậm chân tại chỗ.
Nhưng khi ngươi có được cảnh giới Đại Đế, tu luyện trên một đường bằng phẳng như thế thì dù cho ngươi chỉ là một tên ngốc, chỉ cần tích đủ nguyên lực cũng có thể thành Đế, điều này nghịch thiên đến nhường nào!
Song thật đáng tiếc, chuyện mấy đạo cảnh này chỉ có từ Nhập môn tới Thần Thông có liên quan tới Giang Thái Huyền, bởi hắn chỉ có được Thần Ma Tổ Kinh từ Nhập môn tới Thần Thông, nếu hắn có thể có được các công pháp ở giai đoạn tiếp theo thì đạo tràng ắt sẽ xuất hiện thêm các đạo cảnh khác.
Thật ra Giang Thái Huyền cũng rất kinh ngạc về sự xuất hiện của đạo cảnh, nhưng đồng thời chính hắn cũng cảm thấy điều này vô cùng hợp lý.
Bởi đối với những võ giả tư chất không tốt hay ngộ tính kém, cho dù có sở hữu công pháp Thần cấp thì với trường hợp mất mấy năm vẫn không đột phá được một đạo cảnh lại có tác dụng gì đâu chứ?
Chỉ có đạo cảnh mới có thể giúp những võ giả này một bước lên mây.
Hiện tại, Giang Thái Huyền đã có thể nghiêm túc mà nói với tất cả mọi người, chỉ cần các ngươi có tiền, quả thật có thể lập tức một bước lên mây!
"Tràng chủ, có thể bán cho ta một phần đạo cảnh Đạo Quả không?
Dương Tử Lăng hỏi.
"Đương nhiên, hai trăm nguyên tinh.
Giang Thái Huyền đáp.
"Dương Tấn.
Dương Tử Lăng gọi.
"Tiểu thư.
Dương Tấn kích động đi qua.
"Đạo cảnh này cho ngươi, mong là ngươi đừng làm ta thất vọng.
Dương Tử Lăng trầm giọng nói.
"Đa tạ tiểu thư, Dương Tấn tuyệt sẽ không phụ ân tình của tiểu thư.
Dương Tấn dè dặt nhận lấy quang cầu có hình dạng như bình ngọc, chiếc bình màu vàng kim tản ra khí tức huyền ảo.
"Cứ trực tiếp nuốt xuống, sau đó ngươi sẽ có được cảm ngộ.
Giang Thái Huyền nói.
Dương Tấn nghe vậy thì nuốt ngay không chút do dự.
Sau khi nuốt đạo cảnh vào rồi Dương Tấn liền bắt đầu vận chuyển công pháp, hấp thu nguyên khí trong thiên địa, liên tục tấn công vào "bức màn chắn" Đạo Quả.
Một canh giờ sau, khí thế trên người Dương Tấn đột nhiên bùng nổ, hắn đã thành công phá vỡ cực hạn của Đạo Quả, từ đó đột phá cảnh giới Đạo Quả.
"Sự chênh lệch này thật là..
Giang Thái Huyền lắc đầu, hắn chỉ đột phá Trúc Cơ thôi đã mất mấy ngày, mà Dương Tấn này muốn đột phá Đạo Quả lại chỉ cần một canh giờ.
Đây chính là sự khác nhau giữa Thần Ma và người thường, Thần Ma là tu luyện toàn thân, tinh luyện mỗi một tế bào trên cơ thể, mà võ giả phàm nhân thì chỉ cần đột phá nguyên lực trước, sau đó mới từ từ điều dưỡng thể xác.
Sau khi tấn cấp, Dương Tấn bèn chắp tay chào rồi đi vào căn phòng nhỏ mà Hoàng Nhược Yên để lại tiếp tục bế quan, hắn còn phải củng cố tu vi.
"Tràng chủ, ta muốn dùng hai trăm nguyên tinh để mời ngươi bảo vệ Vân Lệnh giúp ta.
Dương Tử Lăng nói.
Giang Thái Huyền hơi sửng sốt, thông qua Thiên Võng, hắn đã biết được Vân lệnh là gì, nghe nàng nói vậy hắn không khỏi bật cười: "Ngươi thông minh thật đấy, ta giữ giúp ngươi năm ngày."
"Đa tạ tràng chủ.
Dương Tử Lăng mừng rỡ, nàng vội giao Vân lệnh và hai trăm nguyên tinh cho hắn.
Dương Tử Lăng biết bản thân nàng không thể bảo vệ được Vân Lệnh, đặc biệt là hiện tại Lâm Sơn và Vân Phong vẫn chưa rời khỏi Thanh Nguyệt thành, đây cũng là nguyên do tại sao mấy ngày hôm nay nàng một mực ở trong Thần Ma đạo tràng.
Không phải nàng không muốn đi, mà là nàng không dám đi, bởi vừa bước chân ra khỏi nơi này, chắc chắn Vân Lệnh sẽ bị cướp mất.
Trong cả tòa thành Thanh Nguyệt này, chỉ có nơi đây mới là nơi an toàn nhất, mà điểm quan trọng nhất chính là người ở đây không ham muốn Vân Lệnh!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất