Chương 147. Đến lúc đó Thần Ma đạo tràng ắt diệt
Dương Tử Lăng lạnh lùng nói: "Lâm Sơn, ngươi phản bội Đại Vân Quốc, mê hoặc hoàng tử, cho dù là Thanh Sơn Tông cũng không cứu nổi ngươi!"
Sắc mặt Lâm Sơn vô cùng nghiêm túc: "Điện hạ, ngài hãy rời khỏi đây trước, khi nào lão phu lấy được Vân lệnh sẽ đi tìm ngài."
Vân Phong lắc đầu: "Lâm lão yên tâm, nàng không dám giết ta, Vân lệnh quan trọng hơn, xin nhờ Lâm lão ra tay."
Hiện tại hắn cũng đã nhận ra lúc nãy bản thân hắn đã quá hồ đồ, hắn đường đường là hoàng tử của Đại Vân Quốc, sao Dương Tử Lăng dám ra tay giết hắn kia chứ?
Lâm Sơn vừa nghĩ cũng hiểu rõ nguyên nhân, kế đó lão lại tiếp tục ra tay, nguyên khí thiên địa bạo động theo trường kiếm trong tay lão, một luồng kiếm quang dài tầm một trượng bổ thẳng về phía Lý Quảng.
Cung tiễn của Lý Quảng dũng mãnh như rồng, hắn bắn năm mũi tên cùng một lúc, đối đầu trực diện với võ giả Đạo Quả trung kỳ.
Dương Tử Lăng quét mắt nhìn khắp nơi, sau đó lùi về sau Dương Tấn: "Chúng ta đi."
"Tiểu thư, thế còn Vân lệnh?
Dương Tấn do dự.
"Thần Ma đạo tràng sẽ lấy được nó, chúng ta ở lại chỗ này chỉ tổ vướng tay vướng chân, vả lại tất phải đặt một dấu chấm hết cho chuyện ngày hôm nay, ta muốn đi gặp Mộc Kiếm Việt.
Dương Tử thấp giọng thì thào.
Dương Tấn khẽ gật đầu rồi xoay người mang Dương Tử Lăng chạy đi.
Vân Phong sầm mặt nhìn hai người bọn họ, song lại không đuổi theo.
Trong Tiễn Cảnh, tiễn khí rậm rạp rợp trời, dưới đất, các võ giả khác vội vàng lui về sau tránh khỏi trận chiến của hai đại cao thủ, nơm nớp lo sợ bị dư chấn liên lụy.
Ầm
Đúng lúc này, trận pháp lại tiếp tục biến hóa, Gia Cát Thần Hầu phá trận đi ra ngoài, một tay y cầm quạt, tay còn lại thì cầm một lệnh bài màu trắng, y thờ ơ nói: "Nhiệm vụ hoàn thành, Lý Quảng, đi."
Vừa dứt câu, y lập tức nhún người, thoắt cái đã đi xa nghìn dặm: "Mười lăm phút sau trận pháp sẽ biến mất, bên trong còn sót lại mấy món rác rưởi, cho các ngươi đấy."
"Đa tạ Thần Hầu tiền bối.
Đám võ giả nọ cảm kích không thôi.
Thần Ma đạo tràng là vậy đấy, chẳng ai vừa mắt mấy món cấp thấp cả, theo như lời tràng chủ thì cái nào không được thần cấp đều là rác rưởi!
Lý Quảng bắn hai đợt cung mỗi đợt năm mũi tên, sau khi đánh lui Lâm Sơn thì tức tốc đuổi theo Gia Cát Thần Hầu.
"Đứng lại đó.
Lâm Sơn phẫn nộ chém gãy mười mũi tên, rồi bổ kiếm về phía hai người.
"Đừng có tự tìm đường chết.
Gia Cát lạnh mặt, y phất quạt một cái, một luồng ánh sáng màu vàng lập tức lóe lên.
Lý Quảng cũng giơ trường cung lên bắn.
Ầm
Một tiếng nổ vang lên, kiếm quang bỗng chốc vỡ nát, Lâm Sơn lảo đảo lùi về phía sau, sắc mặt vô cùng u ám.
"Lâm lão.
Vân Phong biến sắc, Lâm lão đường đường là Đạo Quả trung kỳ, thế mà lại bị đánh lui.
Mà lúc này, Gia Cát Thần Hầu và Lý Quảng chỉ sải chân một cái đã đi được hơn chục trượng, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
"Đi.
Lâm Sơn sầm mặt túm lấy Vân Phong rồi ngự không đi mất.
"Lão già ngu ngốc, tưởng Đạo Quả là vô địch thật à? Cũng không xem xem bọn họ là ai.
Một võ giả đến tầm bảo cười khinh bỉ.
"May mà Thần Hầu tiền bối chưa bày trận đó nhé, chứ ngài ấy mà bày trận thì ta chắc kèo Lâm lão gì đó sẽ chết mất xác luôn."
Lý Quảng và Gia Cát Thần Hầu chẳng mảy may để tâm đến lời nghị luận của nhóm võ giả, nhiệm vụ của bọn họ là Vân lệnh chứ không phải giết Đạo Quả, chỉ cần lấy được Vân lệnh là nhiệm vụ hoàn thành.
Lúc hai vị Thần Ma về đến đạo tràng thì Dương Tử Lăng còn chưa tới, bọn họ cũng không nôn nóng, hai người ngồi xếp bằng trước cửa đợi người đến.
Mà tin tức về Vân lệnh cũng đã được truyền khắp Thanh Nguyệt thành.
Lúc này, trong phủ thành chủ Thanh Nguyệt thành, Vân Phong đằng đằng sát khí dẫn theo Lâm Sơn xông thẳng vào phòng của Vương Nguyên, hắn cáu gắt: "Vương Nguyên..."
Chỉ là, lời còn chưa nói dứt đã không thể tiếp tục nữa, hắn nhìn Vương Nguyên nằm trên giường, mặt mày tái nhợt, y thoi thóp nói: "Vân, Vân công tử."
Lâm Sơn nhíu mày, một luồng nguyên lực chui vào người Vương Nguyên: "Kẻ nào đả thương ngươi, ra tay ác như vậy."
Vân Phong chẳng biết nói gì nữa, không phải Vương Nguyên không giúp bọn hắn, mà là vì bị thương, đi không được.
"Là một kiếm khách trẻ tuổi, hắn tự xưng là Mộc Kiếm Việt..khụ khụ.
Vương Nguyên ho sù sụ liên tục, sau đó còn ói ra một búng máu.
"Vương thành chủ chú ý dưỡng thương cho tốt.
Vân Phong sầm mặt rời đi, Lâm Sơn cũng theo sau, lão lại chẳng có hứng đi chữa thương cho Vương Nguyên.
"Lâm lão, giờ phải làm sao đây, có Thần Ma đạo tràng nhúng tay, chúng ta khó mà lấy được Vân lệnh.
Vân Phong lạnh giọng nói.
Lâm Sơn nghiêm mặt đáp: "Ngài cứ yên tâm, lão phu đã truyền tin cho tông môn, mấy ngày nữa hai sư huynh của ta sẽ đến đây, tới lúc đó Thần Ma đạo tràng ắt diệt."
Hiện tại tuy Lâm Sơn vẫn còn tức giận, nhưng đồng thời lão lại càng muốn có được Thần Ma đạo tràng!
Ba đệ tử của lão vậy mà chẳng có ai đỡ nổi một chiêu, lại còn bị mấy tên mua vật phẩm của Thần Ma đạo tràng giết sạch, chỉ bấy nhiêu đã có thể kiểm chứng sự thần kỳ của đạo tràng.
"Lâm lão cực khổ rồi.
Bây giờ Vân Phong cực lỳ hối hận tại sao lúc trước bản thân không mua nhiều vật phẩm ở Thần Ma đạo tràng hơn kia chứ, nếu không hiện tại hắn đã có thể đối phó với Dương Tử Lăng, Lý Uẩn lại đối phó với Dương Tấn, thế thì cục diện hôm nay đã khác.
Nhưng đáng tiếc Lý Uẩn không có ý muốn mua mà cũng giống như hắn, định bụng khi nào Lâm Sơn đến sẽ cướp hết toàn bộ.
Hiện tại hắn mới phát hiện Lâm Sơn đã đột phá Đạo Quả trung kỳ vẫn không phải là đối thủ của Thần Ma đạo tràng, thậm chí nếu chưa đột phá e là đã chết từ lâu rồi.
Mà bấy giờ Dương Tử Lăng đã gặp được Mộc Kiếm Việt, đồng thời lấy được một ít nguyên tinh từ Mộc Kiếm Việt, không ai biết bọn họ đã bàn bạc những gì và đã giao dịch những gì.