Chương 184. Ơn cứu mạng
Ngươi muốn chặn cướp thì cũng phải mở to mắt coi cho rõ người đó là ai chứ? Vị này chính là thiếu thành chủ của Thanh Nguyệt thành, đã từng mua công pháp Thần cấp, Thần Ma đan và cả linh khí Tiên Thiên đó!
Cho dù ngươi có thể đánh thắng Vương Minh Minh, nhưng bộ ngươi không thấy đám người đi theo hắn hả?! Trong nguyên một đám Tiên Thiên này, có ai mà không tu luyện công pháp Thần cấp? Có ai chưa từng luyện hóa linh khí Tiên Thiên?
Hơn nữa, những Tiên Thiên này đều là tinh anh của các gia tộc trong Thanh Nguyệt thành!
"Thiếu tràng chủ, có thể cho ta nói riêng vài câu với Diệp Đạo được không?
Triệu Minh đảo mắt một cái rồi hỏi.
Vương Minh Minh liếc nhìn Diệp Đạo, hắn gật đầu: "Cứ tự nhiên, đây là gân của yêu thú Trúc Cơ, chỉ cần ngươi không tháo ra thì hắn không thoát được."
"Yên tâm, không có lệnh của thiếu tràng chủ, ta tuyệt đối sẽ không cởi trói cho hắn.
Triệu Minh vội đáp, sau đó nhấc Diệp Đạo lên kéo qua một bên.
"Tràng chủ, chúng ta bàn chuyện làm ăn nào.
Vương Minh Minh kéo Giang Thái Huyền.
"Ồ? Chẳng phải ngươi nói không mua à?
Giang Thái Huyền hiếu kỳ.
"Còn chẳng phải là do thực đơn tông môn mà ngươi ghim trên Thiên Võng làm ta cồn cào sao chứ.
Vương Minh Minh cười khan.
"Ngươi muốn vào tông môn? Tông môn nào? Dựa vào tư chất và thực lực hiện tại của ngươi, có thể gia nhập ngũ đại tông môn lúc nào cũng được.
Giang Thái Huyền nói.
"Không phải, trước khi Dương tiểu thư đi có cho ta một phong thư tiến cử, là một tông môn lớn đó, ta cũng không chắc lắm cơ mà nghe nói tông chủ của tông môn đó là cường giả Thần Thông, còn có ai mạnh hơn nữa hay không thì Dương tiểu thi cũng không biết.
Vương Minh Minh đáp.
"Vậy à, đơn giản thôi, ngươi mua thần huyết đi, mua xong thì tông môn nào cũng vào được."
"Tràng chủ nói chuyện thực tế chút nào.
Vương Minh Minh đảo trắng mắt, bất đắc dĩ nói: "Nếu ta mà có nhiều tiền như vậy thì chắc chắn sẽ không mua thần huyết."
"Ế? Ngươi bỏ cuộc rồi à?
Giang Thái Huyền kinh ngạc, có tiền cũng không mua thần huyết?
"Nếu ta mà có một trăm nghìn nguyên tinh thì mua thêm công pháp Thần cấp, đạo cảnh với linh khí Tiên Thiên cho rồi, đến lúc đó thực lực của ta có thể tăng cao đến cỡ nào luôn ấy chứ, còn mua thần huyết thì phải mất thời gian từ từ.
Vương Minh Minh bĩu mỗi, hắn nói tiếp: "Tràng chủ, ngươi giúp ta tính xem để vào một tông môn như thế này thì phải mua những gì, tư chất phải tốt đến cỡ nào?"
"Ngươi dùng thêm ba viên Thần Ma đan là chắc chắn vào được, còn nếu ngươi dùng năm viên thì ta bảo đảm đối phương sẽ quỳ xuống xin người gia nhập.
Giang Thái Huyền đáp.
Có năm viên Thần Ma đan tẩy luyện cơ thể, chắc chắn tư chất của hắn sẽ trở nên cực kỳ tốt, đừng nói là tông môn của cường giả Thần Thông, ngay cả mấy cường giả Trường Sinh kia cũng phải để mắt tới hắn.
Vương Minh Minh vỗ tay cái bốp: "Được, vậy khi nào để đủ tiền rồi sẽ mua Thần Ma đan, để chắc ăn một chút chắc sẽ mua thêm đạo cảnh, sau đó mới đi báo danh."
Giang Thái Huyền gật đầu, ngay khi hắn đang định tiếp lời thì một tiếng la thất thanh vang lên:
"Kiếm tiền khó quá đi!"
Một tiếng hét chói tai vang lên, Giang Thái Huyền, Vương Minh Minh kinh ngạc đồng loạt nhìn về phía Diệp Đạo.
Kiếm tiền? Khó lắm sao?
Vương Minh Minh nghĩ rằng kiếm tiền không khó, kiếm nhiều tiền mới khó thôi.
Mặt Giang Thái Huyền không chút biểu cảm nhìn Triệu Minh và Diệp Đạo, kiếm tiền rất khó, vì vậy càng phải nỗ lực.
Giờ phút này, Triệu Minh đã hỏi gần xong, hắn nhìn Vương Minh Minh đứng phía trước: "Thiếu thành chủ, ta trả ngươi một trăm tệ, Diệp Đạo này ta mua."
"Nói hay lắm.
Vương Minh Minh cười lấy tiền, lẩm bẩm nói: "Hoan nghênh lần sau lại đến cướp đường."
Diệp Đạo: "…"
"Được rồi, từ giờ ngươi sẽ trở thành người của công ty chuyển phát nhanh Phong Trì.
Triệu Minh cởi trói cho Diệp Đạo, thả người này ra.
"Ta chỉ là nợ ngươi một trăm tệ, ta sẽ trả lại.
Diệp Đạo nói.
Triệu Minh chậm rãi lắc đầu: "Diệp Đạo, ngươi thật là, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa."
"Sao ta lại vong ơn bội nghĩa?
Diệp Dao sững sờ, vừa rồi mới nói ta vay trước một trăm tệ, sau này sẽ trả lại, ta có nói không trả đâu?
"Ngươi nói một trăm tệ?
Triệu Minh chế nhạo nói: "Nếu ta không trả một trăm tệ, ngươi sẽ chết đấy biết không? Là ta cứu mạng của ngươi, là ân nhân cứu mạng ngươi!"
Diệp Đạo há hốc mồm, tên này nói cũng có lý.
Vương Minh Minh cũng phối hợp: "Coi như ngươi gặp may, nếu không bán được một trăm tệ, ta sẽ giết ngươi."
Giang Thái Huyền im lặng, thực lực của Diệp Đạo rất tốt, dư sức đấu một chọi một, nhưng nếu đối mặt với một đám Tiên Thiên tu luyện công pháp Thần cấp, đồng thời đã tinh luyện phẩm chất nguyên lực, vậy chắc chắn chỉ có thể chịu trận mà thôi.
"Cho nên ngươi nợ ta một mạng!" Triệu Minh trầm giọng nói: "Hơn nữa, ngươi là do ta bỏ tiền mua về. Trên đời này chỉ có nô lệ mới có thể mua bán."
"Ngươi nói ta là nô lệ?
Trong nháy mắt Diệp Đạo như bùng nổ.
Nói thế nào thì bản thân hắn cũng là thiên tài của một thế hệ, con mẹ nó mới gặp nạn có một lần đã bị biến thành nô lệ? Tính ra còn chưa được một ngày nữa!
Thân phận thay đổi quá nhanh, làm sao mà chấp nhận được?
"Sao hả, ngươi định chống đối?
Triệu Minh chế nhạo, các võ giả của công ty chuyển phát nhanh Phong Trì lập tức bao vây hắn, giết chết ý nghĩ không phối hợp của hắn.
"Ta… Ta đi phát tờ rơi.
Diệp Đạo bĩu môi: "Ta sẽ báo đáp ơn cứu mạng, cũng sẽ trả lại tiền chuộc thân, Diệp Đạo ta có ân tất báo!"
"Không, hiện tại ngươi không cần phát tờ rơi.
Triệu Minh lắc đầu, sau đó lấy ra rất nhiều giấy: "Việc ngươi phải làm bây giờ chính là đi dán."
Giang Thái Huyền: "…"
Bộ mình huấn luyện ra một đoàn đội luôn rồi hả?
Chuyện nguy hiểm như vậy lại giao cho Diệp Đạo, tốt lắm, ta xem trọng các ngươi.