Chương 195. Cách cuối cùng?
Giang Thái Huyền bắt đầu viết bản thảo diễn thuyết: "Tổng quan về năm ngàn năm qua... A, lịch sử của dị giới này cũng thật lâu đời, nếu nói về Vân Phàm - hoàng đế khai quốc của Đại Vân Quốc thì ổn hơn, chuyện của những năm gần đây thì ai ai cũng biết rồi."
Giang Thái Huyền bắt đầu tìm hiểu thông tin về Vân Phàm - vị hoàng đế đã sáng lập ra Đại Vân Quốc trên Thiên Võng, ông đã tạo ra Đại Vân Quốc từ hơn một trăm năm về trước.
Còn chuyện Vân Phàm trở nên giàu có hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân, ông đỉnh phong Đạo Quả, hơn nữa đã bước một chân vào cảnh giới Thần Thông.
Vân gia vốn là một gia tộc, Vân Phàm là thiên tài võ đạo của Vân gia, ngông cuồng bá đạo đến lật trời, hơn nữa có được chỉ điểm của một đại tông môn nên đã bước vào cảnh giới Thần Thông, khai lập ra Đại Vân quốc.
Vân Lệnh, là một vật quan trọng mà Vân Phàm để lại.
Sau khi Vân Phàm thành lập Đại Vân quốc, tại vị không bao lâu liền thoái vị, ẩn cư một đoạn thời gian thì mang theo Vân Lệnh rời khỏi Đại Vân quốc, cuối cùng không biết vì truy đuổi điều gì mà chết ở Yêu Thú Sơn Mạch.
Tin tức về Vân Phàm rất mơ hồ, cho dù là hoàng thất của Đại Vân Quốc cũng không thể biết được cặn kẽ chi tiết trong chuyện này.
Rốt cuộc Vân Phàm tài giỏi đến mức độ nào, tại sao lúc trước lại muốn thoái vị, trước khi chết đang tìm kiếm theo vật gì, những chuyện này mãi mãi là một bí ẩn.
Chuyện này khiến Giang Thái Huyền rất phấn khởi, bởi vì cứ như vậy thì hắn mới có thể tha hồ mà bịa chuyện.
"Lấy Vân Phàm làm mồi dẫn, vốn dĩ Đại Vân Quốc thành lập chưa tới hai trăm năm, tìm trong phạm vi toàn quốc mà nói, thiên tài rải rác, lại có đủ loại phế vật, Vân Hoàng khinh thường, hậu nhân truy cầu."
"Vân Phàm chính là một hình ảnh quảng cáo điển hình, xem một đám nghèo mạt rệp kia kìa, hơn một trăm năm cũng không có được vị Thần Thông nào có biết xấu hổ hay không?"
Giang Thái Huyền xem thường nói một câu rồi tiếp tục viết, thuận tiện xem xét tư liệu của thế lực Dư gia một chút.
"Ừm, cũng nên viết về Phương gia một chút, Phương gia phát tài, trở thành nhà giàu mới nổi, đó chính là cơ hội cải biến vận mệnh, cộng thêm thương phẩm của Thần Ma đạo tràng thì đột phá Đạo Quả thành công, đây chính là quảng cáo tốt nhất."
Giang Thái Huyền vừa suy tư vừa viết quảng cáo.
"Tràng chủ, bọn ta trở lại rồi.
Đám Triệu Minh đã trở về, cười nói: "Tràng chủ, bọn ta đã phát tờ rơi cho đám đệ tử ngoại môn rồi."
"Ừm, làm không tồi.
Giang Thái Huyền khen.
Chẳng bao lâu sau, các võ giả Tiên Thiên còn lại cũng đã lần lượt trở về: "Tràng chủ, bọn ta nghe đồn Săn Yêu Minh chỉ là một thế lực nhỏ, Phương gia, Tống gia, đều biểu thị sẽ thành lập quan hệ tốt với chúng ta."
"Chúc mừng.
Giang Thái Huyền trong lòng suy tư, chẳng lẽ Săn Yêu Minh này và Công Hội Dong Binh không có quan hệ gì sao?
"Đúng rồi, về chuyện luận chiến, các ngươi đã hỏi thăm được gì rồi?
Giang Thái Huyền nói.
"Hỏi được kha khá chuyện rồi, gia tộc quản lý một khu vực, sau đó căn cứ vào thế lực lớn nhỏ mà phân chia, gia tộc Đạo Quả thì tự mình quản lý, những gia tộc nhỏ hoặc những gia tộc nào thần phục các đại gia tộc thì mỗi tháng phải giao nộp lên một khoản tiền, hoặc là thần phục thế lực.
Đám võ giả Tiên Thiên nói.
"Vậy các ngươi dự định thế nào? Thần phục thế lực hay muốn tự thân trở thành một thế lực lớn?
Giang Thái Huyền hỏi.
"Đương nhiên là trở thành thế lực lớn.
Triệu Minh không chút do dự nói: "Thần phục, cũng chỉ có thể thần phục Thần Ma đạo tràng, các đại gia tộc khác làm sao có thể khiến bọn ta thần phục?"
"Chỉ là Đạo Quả mà thôi, cũng không phải là cường giả gì ghê gớm lắm.
Diệp Đạo ngạo nghễ nói.
Giang Thái Huyền bĩu môi, nói nghe thật đơn giản, có bản lĩnh thì bây giờ ngươi đột phá Đạo Quả cho ta xem chút đi?
"Tràng chủ, ta muốn mua một ít đồ để tăng thực lực cho Diệp Đạo.
Triệu Minh mở miệng nói.
"Đương nhiên, căn cứ vào điều kiện của Diệp Đạo, ta đã soạn sẵn một bản thực đơn dành riêng cho hắn, sau khi mua xong thì đảm bảo Diệp Đạo có thể trở thành cường giả đứng đầu trong Tiên Thiên, khó tìm đối thủ.
Giang Thái Huyền nói.
"Tràng chủ, thực đơn là gì?
Diệp Đạo liền vội vàng hỏi.
Triệu Minh há miệng muốn ngăn cản, nhưng Diệp Đạo đã bị Giang Thái Huyền kéo sang một bên.
"Tình huống hiện tại của ngươi, cần nhất là linh khí Tiên Thiên, sau đó là Thần Ma đan.
Giang Thái Huyền trầm giọng nói, dừng một chút, hắn lại nói: "Linh khí Tiên Thiên giúp tăng cường phẩm chất nguyên lực, Thần Ma đan giúp rèn luyện thân thể, khiến cho thân thủ của ngươi linh hoạt hơn, ra chiêu nhanh hơn, mạnh hơn."
Diệp Đạo gật đầu: "Tràng chủ nói đúng, vậy ta mua hai loại."
"Không, như thế vẫn chưa đủ.
Giang Thái Huyền khoát khoát tay: "Ngươi còn cần đạo cảnh Trúc Cơ, nắm trong tay cảnh giới cường đại thì ngươi có thể dễ dàng hiểu rõ sơ hở của địch nhân, hiệu quả các chiêu thức mang lại mới càng thêm mạnh mẽ."
"Bây giờ điều mà ngươi nên cân nhắc chính là nên mua bao nhiêu linh khí Tiên Thiên và Thần Ma đan.
Giang Thái Huyền suy tư nói: "Ta giúp ngươi tính toán một chút thì chí ít ngươi phải cần bốn sợi linh khí Tiên Thiên, hai viên Thần Ma đan."
Cộp
Triệu Minh quỳ luôn, bốn sợi linh khí Tiên Thiên là hai mươi nghìn nguyên tệ, hai viên Thần Ma đan là mười nghìn, cộng lại là bốn mươi nghìn nguyên tệ.
Dù bọn hắn bỏ ra toàn bộ vốn liếng thì cũng không thể có được nhiều tiền như vậy.
"Tràng chủ, nếu có nhiều tiền như thế thì bọn ta đã tự tăng thực lực cho bản thân rồi.
Triệu Minh bất đắc dĩ nói.
"Không phải chỉ là chút tiền... Khụ, ta không nói nữa.
Diệp Đạo đang há miệng muốn ngạo mạn mở miệng hét không phải chỉ là một chút tiền thôi sao, nhưng ngẫm lại vẫn từ bỏ.
Hiện tại hắn nghèo như vậy, trước kia hắn vốn đi cướp phú tế bần, kết quả đạo phỉ đều đã bị tiêu diệt rồi, một đồng hắn cũng không lấy được, còn bại trong tay Vương Minh Minh.
"Vậy các ngươi còn bao nhiêu tiền?
Giang Thái Huyền thở dài.
"Bọn ta đếm một chút đã.
Triệu Minh kéo đám võ giả Tiên Thiên lại thương nghị, cuối cùng duỗi ra hai ngón tay: "Miễn cưỡng mà nói thì chỉ có hai mươi nghìn nguyên tệ."
"Thật ra ta còn nhận cầm đồ.
Giang Thái Huyền trầm tư một lát, nhìn về phía Diệp Đạo: "Ngươi có đồ vật gì trân quý không?"
Diệp Đạo lắc đầu.
"Vậy chỉ có thể đi một bước cuối cùng.
Giang Thái Huyền thở dài.