Chương 197. Thí Yêu Đoàn
Giang Thái Huyền nghe vậy nhíu mày, Cầm Hi đã giới thiệu mấy mối làm ăn, lại còn toàn là đệ tử tông môn giàu có hễ mua là mua cả một sớ dài.
Hắn còn trông cậy vào sau này Cầm Hi có thể giới thiệu nhiều khách hàng hơn cho hắn, nếu Cầm Hi bị bán đi thì cũng đồng nghĩa với việc phải đoạn tuyệt quan hệ với các khách vãng lai lúc trước, trở thành một tiểu thiếp, hoặc là biến thành một món đồ chơi.
"Trước tiên ngươi hãy nói cho ta nghe một chút, bình thường ngoại trừ đánh đàn, ngươi còn biết cái gì nữa?
Giang Thái Huyền suy tư nói, nhất thời cũng không có chủ ý.
"Còn biết ca hát, kể một vài câu chuyện xưa, đánh cờ, vẽ tranh.
Cầm Hi nói.
"Ca hát? Ngươi hát thể loại gì?
Giang Thái Huyền liền vội vàng hỏi.
Cầm Hi xoạt một cái đỏ mặt, hát thể loại gì? Chuyện này thật đúng là không tiện mở miệng, ở nghệ lâu thì có thể hát cái gì? Đương nhiên là hát một vài câu câu dẫn người ta, làm cho nhân tâm nhộn nhạo, có lửa muốn phát tiết, sau đó mang đến sinh ý cho nghệ lâu.
Thấy Cầm Hi đỏ mặt, Giang Thái Huyền liền hiểu rõ, lúc trước hắn cũng là một tên cợt nhả: "Ngươi đi con đường này, sai lầm rồi."
"Sai lầm?
Cầm Hi khẽ giật mình, kích động nói: "Xin tràng chủ chỉ giáo thêm."
"Thế giới này lấy võ giả làm tôn quý, ngươi nên hát những bài khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, khiến những võ giả kia cảm động khôn nguôi như mấy bài khi lâm vào kỳ cảnh chẳng hạn.
Giang Thái Huyền nghiêm mặt nói.
"Nhiệt huyết sôi trào, cảm động khôn nguôi?
Cầm Hi ngơ ngác, lại lắc đầu mờ mịt: "Ta không biết hát, nghệ lâu không dạy ta cái này."
"Chậc, mấy tên rác... Khụ, mấy người dạy dỗ ngươi này thật sự là phế vật.
Giang Thái Huyền bĩu môi, hừ nhẹ nói: "Ta dạy cho ngươi, một đêm gió tuyết, vó ngựa đạp sao trời, đao kiếm vẫy vùng, một thân hồng y gửi chốn phong trần, huyết vẩy hoang thành..."
"Tràng chủ, đây là bài gì vậy?
Cầm Hi trong lòng nghi hoặc, vậy mà nàng chưa từng nghe qua, hơn nữa dường như còn rất có ý vị.
Bài hát này xác thực phù hợp đám võ giả, hơn nữa, còn là một đoạn tình cảm thê lương mà mỹ lệ.
"Bài ca này có tên là Vận Mệnh.
Giang Thái Huyền buồn bã nói: "Ngươi có tin vào vận mệnh không? Phá vỡ nó, phá vỡ vận mệnh, đi trên con đường của chính mình."
"Vận mệnh..
Cầm Hi nỉ non.
Nàng không muốn làm nghệ nữ, không nên bị buôn bán, nàng muốn nắm giữ vận mệnh của chính bản thân mình, vậy thì bắt đầu từ bài Vận Mệnh này đi!
Cầm Hi rời đi, nàng đi rất gấp, nàng thật sự vô cùng tha thiết muốn học thuộc khúc Vận Mệnh này và hát cho những võ giả kia nghe, hát cho những nữ võ giả kia nghe, để họ biết rằng những bài ca mà nàng hát không còn như trước nữa, và nàng cũng không còn là một Cầm Hi hát những ca khúc vô thưởng vô phạt câu dẫn người nữa.
"Đáng tiếc.
Giang Thái Huyền than nhẹ.
Võ Tòng khẽ nhíu mày: "Đáng tiếc chuyện gì?"
"Chúng ta vốn muốn bồi dưỡng nàng làm tú bà, nhưng hiện tại có lẽ nàng chỉ có thể đi theo con đường ca hát, lần này, xem như con đường của nàng bị ta bẻ cong.
Giang Thái Huyền bĩu môi.
Thân phận và địa vị, Cầm Hi đều không có, tiền cũng càng không, nếu muốn làm người dẫn đầu ở nghệ lâu thì chắc chắc không thể nào, Giang Thái Huyền chỉ có thể đổi phương hướng bồi dưỡng mà thôi.
Võ Tòng há miệng, hắn rất muốn hỏi tràng chủ một câu, trong đầu ngươi rốt cuộc chứa thứ gì vậy?
Thế mà muốn bồi dưỡng một nữ nhi không khuất phục vận mệnh, quật cường cố gắng nhường ấy trở thành tú bà? Ngươi còn có lương tâm không vậy? Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan gì tới hắn, hắn lười nhúng tay.
Giang Thái Huyền thở dài một tiếng, tỏ vẻ bản thân rất vô tội.
"Đúng rồi, linh thực miễn phí lại đến rồi.
Giang Thái Huyền chạy vào đạo tràng, bắt đầu nhận lấy linh thực miễn phí của hắn.
Võ Tòng hừ một tiếng: "Tràng chủ, rốt cuộc tới khi nào ngươi mới chịu đổi trà thành rượu vậy?"
Võ Tòng ta chỉ uống rượu, không thích uống trà, đồ đáng ghét!
"Kiếm được tiền đi rồi cho ngươi uống rượu, gấp cái gì.
Giang Thái Huyền bĩu môi, cơ bản không hề nghĩ tới việc bỏ tiền ra mua rượu cho Võ Tòng.
Luyện hóa Thần Huyết đan xong, tư chất của Giang Thái Huyền lại tăng lên không ít, trong lòng vô cùng hài lòng.
"Tin tức mới nhất trên Thiên Võng, công ty chuyển phát nhanh Phong Trì đã bị liệt vào danh sách đen của Thí Yêu Đoàn, Thí Yêu Đoàn tung tin tức nói nếu lũ người của công ty chuyển phát nhanh Phong Trì mau quỳ xuống đầu hàng, trả lại đồ vật thì sẽ miễn cho tội chết."
Giang Thái Huyền mở Thiên Võng ra, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo, Thiên Võng yên ắng một hồi lâu lại có tin tức mới.
Ấn mở phần trả lời, người của công ty chuyển phát nhanh Phong Trì vẫn chưa trả lời, hiển nhiên vẫn chưa biết việc này, nếu không thì với tính tình của Triệu Minh đã sớm mắng lại rồi.
"Thí Yêu Đoàn? Đây là thế lực nào thế?
Giang Thái Huyền trong lòng nghi hoặc đi ra khỏi đạo tràng, Lý Nguyên Bá đã trở về.
Bọn Triệu Minh vẫn còn đang ở địa bàn của Săn Yêu Minh thu thập tài nguyên.
Giang Thái Huyền suy tư một lát rồi hỏi thăm bọn Phương Tiến một chút về tin tức của Thí Yêu Đoàn.
"Tràng chủ, Thí Yêu Đoàn chính là một tổ chức lính đánh thuê cực lớn, lấy săn giết yêu thú làm chủ, đoàn trưởng là võ giả Đạo Quả, thế lực cực kỳ cường đại, dù là Phương gia ta cũng không dám trêu chọc, hơn nữa nghe nói còn có quan hệ với đám cao tầng của Công Hội Dong Binh.
Phương Tiến trả lời.
"Vậy ngươi có biết Thí Yêu Đoàn và Săn Yêu Minh có quan hệ như thế nào không?
Giang Thái Huyền hỏi thăm.
"Săn Yêu Minh là một chi nhỏ của Thí Yêu Đoàn, Thí Yêu Đoàn có tận mấy tổ chức con như thế này lận, chủ yếu là muốn mấy tổ chức đó kiếm tiền cho bọn chúng thôi. Không nói nữa, ta sắp Trúc Cơ rồi.
Phương Tiến nói.
Có quan hệ với đám người đứng sau Công Hội Dong Binh à? Giang Thái Huyền thì thào một câu, khôi phục lại bình tĩnh.
Tới Vân Thủy thành lâu như vậy, hắn cũng biết một chút, thực lực của Công Hội Dong Binh rất mạnh, không yếu hơn Thanh Sơn Tông một chút nào, chúng đã chiếm rất nhiều tài nguyên ở Vân Thủy thành nhưng bởi vì thực lực mạnh mẽ nên các gia tộc còn lại chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
"Chậc, sự xuất hiện của Thần Ma đạo tràng chính là vì giúp các ngươi phản kháng áp bức, tìm một cơ hội sống mới.
Giang Thái Huyền thở dài nói.