Chương 220. Ngươi là tướng quân, không phải thương nhân!
"Vấn đề chi nhánh Thần Ma đạo tràng phải tranh thủ thời gian, một khi mở xong hết sẽ tiến hành phát triển toàn diện.
Giang Thái Huyền ở bên ngoài tính toán.
Đại Vân Quốc quá ít người giàu, một khi Thần Ma đạo tràng mở trên cả Đại Vân Quốc, có thể lọt vào tầm ngắm của vài đại tông môn lớn.
Vương Minh Minh đi rồi, cưỡi Tật Phong Yêu Hổ đi trên con đường tiến vào đại tông môn, có phần thực đơn mà tràng chủ giới thiệu, hắn rất tự tin.
…
Tại vùng đất cằn cỗi ở biên giới Đại Vân Quốc có cắm hơn mười doanh trại, một lều trại trong số đó có năm vị tướng ngồi xếp bằng, một người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí giữa.
Một nữ tướng xinh đẹp với thanh kiếm dài ba thước đeo trên thắt lưng và khuôn mặt anh khí đứng bên cạnh người đàn ông trung niên, ánh mắt xuất thần, như phiêu lãng trên bầu trời.
"Tử Lăng, ngươi đang nghĩ gì vậy?
Người đàn ông trung niên cau mày, nhìn Dương Tử Lăng đang mất tập trung, trầm giọng nói.
"Phụ vương."
Nữ tướng này chính là Dương Tử Lăng, nghe thấy tiếng gọi của người đàn ông trung niên, liền bừng tỉnh, vội vàng hành lễ nói: "Phụ vương, con muốn trở về một chuyến."
"Hửm? Quay về? Hiện tại đang đối đầu với kẻ địch mạnh, ngươi lại muốn lùi bước à?
Ánh mắt người đàn ông trung niên lạnh lùng, có chút dữ tợn.
"Phụ vương minh giám, Tử Lăng muốn bán các trang bị cũ đã bị vứt đi để lấy một số tiền.
Dương Tử Lăng vội vàng nói.
Sắc mặt năm vị tướng quân cứng đờ, bọn họ đang định nói giúp vài câu, nhưng lời nói của Dương Tử Lăng khiến bọn họ thật sự không biết nên nói như thế nào.
Trở về bán trang bị…
Má nó chúng ta đang ở chiến trường đánh giặc, ngươi là tướng quân, lại muốn bán trang bị vũ khí?
"Tiểu muội, mấy trang bị vứt về sau có thể thay được, quả thực chúng đã hỏng và vô dụng, nhưng những trang bị đó cũng có thể luyện đúc lại, dù sao chiến tranh tiêu tốn quá nhiều tài nguyên.
Một tướng quân trẻ mở miệng nói.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên đen sì: "Tử Lăng, ngươi nói ngươi xem, từ khi đến Thanh Nguyệt thành rồi trở lại chiến trường, mỗi ngày ngươi suy nghĩ chuyện gì vậy hả?"
"Nhìn thấy chiến mã cũ, nghĩ đến bán, nhìn thấy vũ khí hỏng, nghĩ đến bán, nhìn các lão binh lính, ngươi muốn đưa bọn họ đi lấy quặng mỏ?"
"Chúng ta là quân nhân, chúng ta đánh giặc, không phải thương nhân!"
Người đàn ông trung niên cảm thấy muốn điên rồi, nếu không phải Dương Tử Lăng là con gái của hắn hơn nữa lập được vô số công trạng thì hắn muốn tử hình nó ngay tại chỗ rồi.
Là một nữ tướng, ngươi không nghĩ đến việc làm thế nào để thắng trận, lại nghĩ đến việc bán đồ để kiếm tiền mỗi ngày?
"Chúng ta có nhiều người như vậy, sau khi bán hết những trang bị hỏng hóc này, chúng ta có thể có ít nhất một Đạo Quả.
Ánh mắt Dương Tử Lăng sáng lên: "Hơn nữa, Thần Ma đạo tràng còn bán đạo cảnh Thần Thông, phụ vương có thể đột phá Thần Thông."
Vẻ mặt người đàn ông trung niên cứng đờ: "Hiện giờ đang đánh giặc, không phải mua bán này kia!"
"Phụ vương, chỉ cần chúng ta mua đạo cảnh Thần Thông, thắng trận chiến này là chuyện dễ như trở bàn tay.
Dương Tử Lăng lại nói.
"Khụ, tiểu muội.
Tướng quân trẻ vội ho một tiếng, nhịn không được nói: "Đừng có không thực tế như vậy, thực lực là sự khổ tu từng chút một mới có được, làm sao có thể dùng tiền đắp lên chứ, trừ khi dùng nguyên tinh mua đan dược, nhưng loại đan dược này giá trị rất cao, mà chưa chắc đã đột phá được."
"Đại ca, Dương Tấn chính là ví dụ điển hình nhất, tại sao các ngươi lại không tin ta?
Dương Tử Lăng vội vàng nói.
Chỉ cần có tiền mua được đạo cảnh Thần Thông là có thể giải quyết tất cả vấn đề, cần gì phải ở đây chinh chiến khổ sở, còn phải chịu sự giận dữ của triều đình Đại Vân?
"Được rồi, đừng nói nữa, tiếp tục thảo luận chiến sự.
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói, cắt ngang mọi chuyện: "Đừng có mơ mộng hão huyền nữa, giải quyết chuyện chiến tranh mới là việc chính."
Dương Tử Lăng im lặng, phụ vương đã lên tiếng thì nàng chỉ có thể im miệng.
Sau khi thảo luận chiến sự xong, mấy tướng quân lui xuống, lúc này người đàn ông trung niên mới quay đầu nhìn Dương Tử Lăng: "Chuyện Thần Ma đạo tràng phải nói riêng, nếu không sẽ nhiễu loạn lòng quân."
Dương Tử Lăng ngẩn ra, vội vàng nói: "Phụ vương, con biết sai rồi."
Nếu cả quân đội đều biết chỉ cần đưa tiền cho Thần Ma đạo tràng thì thực lực có thể tăng lên, vậy còn đánh trận gì nữa? Về sớm kiếm tiền còn hơn.
"Việc mua đạo cảnh Thần Thông hoãn lại một thời gian đã, gần đây phụ vương không có tiền.
Người đàn ông trung niên xấu hổ, tiền của hắn gần như đã bị Dương Tử Lăng tiêu hết ở Thần Ma đạo tràng rồi, cho dù có vét hết của cải, cũng không thể gom đủ hai trăm nghìn nguyên tệ trong thời gian ngắn được.
"Quân lương?
Dương Tử Lăng thì thầm nói.
Người đàn ông trung niên khẽ nhíu mày, nhìn thật sâu vào Dương Tử Lăng: "Ngươi đi nghỉ trước đi, việc này đừng nhắc nữa."