Chương 300. Liễu Thanh Duyên
"Tiếc là chưa đánh...
Giang Thái Huyền có hơi thất vọng.
Lý Quảng im lặng không đáp, hắn lại không dính dáng gì tới chuyện này.
"Đi thôi, chúng ta đi xem Vương Minh Minh thế nào.
Giang Thái Huyền mang theo Lý Quảng đi đến Vô Cực Tông.
...
"Đờ mờ, Diệp Đạo, chẳng phải ngươi đã nói người của Thiên Duyên quốc rất tôn trọng nguyên tắc sao? Tiên Thiên đấu với Tiên Thiên đã nói đâu?
Hứa Trường Không vừa chạy vừa mắng.
Mặt Diệp Đạo căng cứng: "Ngoài ý muốn."
"Ngoài ý muốn cái đầu ngươi, cho dù không sợ mất mặt thì ít nhất cũng phải phái Trúc Cơ sơ kỳ chứ, con mẹ nó kêu Đạo Quả ra tay là có ý gì?"
Hứa Trường Không tuyệt vọng nhìn người đang giáng xuống từ trên trời.
"Dám cả gan quấy rối ở Sơn Minh thành, các ngươi đúng là gan to bằng trời.
Giọng nói lạnh lùng truyền tới, theo sau là một nam tử trung niên xuất hiện với vẻ mặt lạnh như băng.
"Bọn ta đã nói rõ rồi, Tiên Thiên đấu với Tiên Thiên, cược năm vạn nguyên tệ, ngươi muốn nuốt lời?
Hứa Trường Không gằn giọng.
"Nuốt lời thì sao?
Nam tử trung niên cười lạnh, trong mắt bừng bừng sát khí: "Hôm nay các ngươi đều phải chết."
"Diệp Đạo, ngươi mau nhắn tin cho Triệu Minh bảo hắn mời bọn họ tới đây tiêu diệt Minh Sơn thành, ta sẽ trả năm vạn nguyên tệ.
Trên mặt Hứa Trường Không xẹt qua vẻ uất hận, hắn rít lên: "Tiền của Minh Sơn thành, ta đây không thèm!"
Diệp Đạo cũng lạnh lùng mở miệng: "Ngươi muốn giết bọn ta cũng được, hôm nay ông đây sẽ đứng đây luôn không đi đâu hết, ngươi giết ta thì không chỉ ngươi, mà cả Minh Sơn thành này đều phải theo ta tuẫn táng!"
"Hửm?
Võ giả Đạo Quả nhíu mày, hắn bỗng chốc do dư, hai tên này nói chuyện hùng hồn, hơi thở vững vàng, chẳng lẽ bọn chúng đến từ một thế lực lớn nào đó thật sao?
Uỳnh
Hư không sáng lòa, một bóng người tuyệt đẹp xuất hiện, giọng nói thanh thúy vang lên: "Lui ra, bọn họ là bạn của ta."
"Liễu Thanh Duyên?
Võ giả Đạo Quả sầm mặt: "Bọn chúng là người của Thiên Võ Tông?"
"Bọn họ là đệ tử của bạn tốt sư tôn ta.
Liễu Thanh Duyên bình tĩnh nói.
"Cáo từ.
Võ giả Đạo Quả nói xong thì rời đi."
"Ngươi là?
Diệp Đạo và Hứa Trường Không ngơ ngác nhìn võ giả Đạo Quả đi mất, bọn họ biết Liễu Thanh Duyên, lần trước khi đánh bại Nhạc Phong, chính nữ tử này đã mang Nhạc Phong đi.
"Các ngươi đúng là gan cùng mình, cầm tiền rồi là mắng toàn bộ võ giả ở Minh Sơn thành là rác rưởi, là phế vật, người của Đại Vân quốc các ngươi đều tự cao tự đại như thế à?
Liễu Thanh Duyên cười lạnh.
"Tự cao tự đại? Ta có sao nói đó thôi.
Diệp Đạo kiêu căng: "Bọn ta cũng chẳng ngông cuồng gì, ở Đại Vân quốc có vô vàn người mạnh hơn bọn ta, cái ta nói là cùng cấp."
Liễu Thanh Duyên hơi sửng sốt: "Đại Vân quốc không phải là một tiểu quốc sao?"
Thực lực của Diệp Đạo và Hứa Trường Không mạnh nhất cảnh giới Tiên Thiên, dù là Trúc Cơ sơ kỳ bình thường cũng không phải là đối thủ của bọn họ, mà cùng cấp thế này còn có rất nhiều?
"Đúng là hơi nhỏ.
Hai người trầm mặc, rồi gật đầu nói: "Nhỏ lắm, nhưng ai nói tiểu quốc không thể có thiên tài?"
Liễu Thanh Duyên im lặng một chốc: "Là vì Thần Ma đạo tràng? Thần Ma đạo tràng có đến Thiên Duyên quốc không?"
"Ồ, thì ra ngươi định hỏi cái này, tới lâu rồi, ngay cạnh con sông cách Thiên Quang thành mười dặm ấy, ngươi là Đạo Quả mà không xem chi nhánh đạo tràng ở Thiên Quang thành à?
Hứa Trường Không hoang mang, vấn đề đơn giản như thế này mà còn phải hỏi bọn ta?
Diệp Đạo cũng ngỡ ngàng: "Ngươi có thể đến Thiên Quang thành hỏi xem, võ giả ở đó đều biết hết rồi."
Võ giả ở Thiên Quang thành đều biết hết rồi...
Con mẹ nó chuyện lúc nào vậy?
Liễu Thanh Duyên có cảm giác như bản thân tụt hậu quá trời!
"Thần Ma đạo tràng tới từ lâu rồi, trước cả khi bọn ta đến Thiên Quang thành luôn ấy chứ.
Diệp Đạo nhún vai: "Nói chớ, sao ngươi không tìm quanh Thiên Quang thành đi?"
Liễu Thanh Duyên ngập ngừng, vô duyên vô cớ bay vòng quanh Thiên Quang thành?
Còn không phải là do ta muốn tìm các ngươi nghe ngóng tin tức sao, khó khăn lắm mới thấy các ngươi bị Đạo Quả truy sát để nhân cơ hội cứu mạng các ngươi rồi hỏi thăm tin tức, giờ các ngươi lại nói với ta đã đến từ lâu rồi?
Võ giả Thiên Quang thành biết hết?
Con mẹ nó đây là tin tức mà ta khổ sở chờ lâu như vậy?
Liễu Thanh Duyên cảm thấy bản thân như bị nội thương, nhìn sắc mặt ngơ ngác của hai người, Liễu Thanh Duyên hít sâu một hơi đè nén lại cảm xúc đang tán loạn trong lòng, nàng ngự không: "Các ngươi tự chơi đi, ta đến Thần Ma đạo tràng."
"Diệp Đạo, đi thôi, đi kiếm tiền, đợi kiếm đủ thì chúng ta đột phá thẳng tới Trúc Cơ đỉnh phong luôn, rồi lại tiếp tục kiếm tiền bằng cách này.
Hứa Trường Không nói.
"Khoan đã, chúng ta không có ai bảo kê, sẽ bị truy sát đó.
Diệp Đạo kéo Hứa Trường Không lại, bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng thấy đó, có người không biết liêm sỉ."
"Gần đây ngươi kiếm được bao nhiêu?
Hứa Trường Không xoa cằm hỏi.
"Hơn mười vạn.
Diệp Đạo đáp: "Nhưng không đủ để tăng đến Trúc Cơ đỉnh phong, nói chi là vô địch."
"Chúng ta mỗi người trả mười vạn mua đạo cảnh Thần Thông cho sư tôn ta, để ông bảo vệ chúng ta, thế nào?
Hứa Trường Không nói: "Nếu thế thì chúng ta cũng có người chống lưng rồi, gặp được ai có tiền thì tăng giá cược lên bảy vạn tám vạn gì đó, chẳng mấy chốc sẽ bù vốn thôi."
"Quyết định vậy đi, phải tranh thủ thời gian, nếu không Thần Ma đạo tràng mà nổi tiếng thì đám ngốc này không dễ lừa kiểu này nữa đâu."
Hứa Trường Không lập tức báo với sư tôn kêu lão qua đây, giao sản nghiệp cho gia tộc Hứa gia phát triển.