Chương 301. Trục xuất khỏi sư môn
Vô Cực Tông nằm ở giữa Thiên Võ Tông và Minh Nguyệt, gồm một chủ phong, bốn phó phong và hơn mười nhánh nhỏ khác. Tông chủ của tông môn đang ở đỉnh chủ phong kia.
Lúc này, dường như Vô Cực Tông đang tổ chức thi đấu.
"Bọn cặn bã các ngươi lại cuồng vọng muốn khiêu chiến với chủ phong uy nghiêm. Các ngươi không nhìn lại thực tế sao?
Vương Minh Minh đứng ở trên lôi đài, vô cùng kiêu ngạo, nói: "Ta mới nhập môn chưa bao lâu mà các ngươi đã đánh không lại, còn muốn khiêu chiến với những sư huynh, sư tỷ kia?"
"Sư đệ quả nhiên là người mang đại khí vận. Mới nhập môn chưa bao lâu, chỉ một lần xuống núi ngẫu nhiên đã đạt được cơ duyên lớn như vậy. Một bước lên mây. Chắc không bao lâu nữa là có thể trở thành Đạo Quả!" Các sư huynh, sư tỷ ở chủ phong cùng nhau cảm thán.
Vương Minh Minh này thực sự đang đánh bóng tên tuổi giúp bọn họ.
"Đi theo Vương sư huynh chắc chắn sẽ có tiền đồ.
Mấy tiểu đệ của Vương Minh Minh ở Vô Cực Tông nói.
"Sư huynh thật là lợi hại. Nếu không phải là sư huynh thì ta sẽ không gả đi.
Mấy sư muội nói với vẻ đầy si mê.
Nhìn thấy mấy đệ tử ở phó phong đang cúi thấp đầu, nét mặt vô cùng xấu hổ, Vương Minh Minh ngạo nghễ nói: "Ta đã nói rồi, Vương Minh Minh ta là người mang đại khí vận. Vương Minh Minh ta còn ở đây một ngày thì chắc chắn sẽ bảo vệ uy nghiêm của chủ phong! Bất luận kẻ nào dám cả gan đến đây gây sự thì phải bước qua cửa này của ta đã."
Mẹ nó, đây rõ ràng là một cuộc tỉ thí, làm sao mà ngươi đã nói thành ngươi đang bảo vệ uy nghiêm của chủ phong rồi?
Nhìn tông chủ đang ngồi trên chủ vị cười không ngậm được miệng, tâm trạng của mấy đệ tử đang đứng trong hàng ngũ dưới kia đều sụp đổ. Đây rõ ràng là một kẻ nịnh hót, sao không nói luôn là sẵn sàng chết vì chủ phong đi?
Mấy vị trưởng lão ở phó phong kia cũng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn cố tỏ vẻ tươi cười, chúc mừng tông chủ thu nạp được một đồ đệ tốt. Thế nhưng trong lòng bọn họ chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Vương Minh Minh.
Tên này vì muốn lấy lòng tông chủ mà không tiếc công giẫm lên mấy đệ tử bọn họ.
"Bây giờ còn có ai muốn khiêu chiến nữa không? Ta sẽ lấy thân phận là đệ tử của tông chủ để các ngươi tận mắt thấy rõ tông chủ có phương pháp dạy bảo gì mà một tiểu sư đệ ở chủ phong lại có sức mạnh cường đại như vậy!"
Vương Minh Minh đứng khoanh tay, say sưa nói.
Thật muốn giết hắn quá!
Mẹ nó, ngươi làm sao có thể tự nói như thế được chứ? Ngươi vốn là thiên tài, có thiên tư tu luyện tốt. Vậy mà trước mặt tông chủ lại nói thành đây là công sức dạy bảo của tông chủ rồi ư?
Hơn nữa, mặc dù ngươi là tiểu sư đệ nhưng có ai mà không biết ngươi là đệ tử tiến bộ nhanh nhất ở chủ phong này. Lúc nhập môn là ở cấp Tiên Thiên mà chưa bao lâu đã thăng lên cấp Trúc Cơ!
Vậy mà ngươi lại có thể nói như vậy để đề cao các đệ tử ở chủ phong này ư?
Mẹ nó, ngẫm lại mà tức thật á!
Có Vương Minh Minh ta ở đây một ngày, không ai có thể làm nhục uy nghiêm của chủ phong!
Má nó chứ tên này giỏi mấy cái trò nịnh nọt, biểu thị lòng trung thành ghê thật, hắn đang đề cao mình thành niềm hy vọng của chủ phong sao?
Trên không trung, khoé miệng của Giang Thái Huyền giật một cái. Lý Quảng nhìn không ra, việc này quá là không biết xấu hổ.
"Vương Minh Minh này sắp phát tài rồi.
Giang Thái Huyền nói.
Hắn dám khẳng định rằng sau hôm nay, nhất định Vương Minh Minh sẽ được tông chủ khen thưởng. Hơn nữa còn không chỉ là khen thưởng một chút thôi đâu. Bên ngoài thì chỉ ban thưởng chút ít, nhưng chắc chắn đằng sau sẽ bí mật cho nhiều hơn! Kiểu nịnh nọt như này đã khiến tông chủ thực sự quá mát lòng mát dạ.
Ngay sau đó, Vương Minh Minh đột nhiên quỳ xuống, hướng mặt về phía tông chủ, nức nở nói: "Tông chủ, đệ tử có tội. Con đã giấu người một chuyện."
"Chuyện gì đây? Sao mà mới đảo mắt một cái thì hắn đã quỳ xuống rồi?
Tất cả mọi người đều chết lặng. Tông chủ cũng phải ngạc nhiên. Sự việc này diễn ra quá nhanh khiến mọi người không ai kịp chuẩn bị.
"Ngươi có tội gì? Ngươi đã giấu diếm ta chuyện gì?"
"Đệ tử đã vi phạm quy củ của tông môn.
Vương Minh Minh trầm giọng nói, nét mặt vạn phần bi thương, đầu dập xuống đất: "Đệ tử đã giấu diếm sư tôn. Lợi dụng sủng ái của sư tôn mà nhìn trộm Đạo Quả sư tỷ luyện công, lén học Vô Cực Chưởng, xin sư tôn trách phạt ạ."
"Cái gì? Vương Minh Minh đã học trộm võ học sao?
Mấy đệ tử bên dưới xôn xao.
"Vương sư đệ, tại sao ngươi lại ngốc nghếch như vậy. Đó là sư tỷ cố ý cho ngươi xem đấy.
Một nữ tử bay lên lôi đài, lập tức quỳ xuống, nói: "Xin tông chủ thứ tội. Việc này là Tử Yên cố ý truyền thụ cho sư đệ. Nếu không, dựa vào tu vi Trúc Cơ của sư đệ thì sẽ không thể có cách tiếp cận được Tử Yên."
Thân thể Vương Minh Minh cứng đờ, chết lặng nhìn nữ tử kia. Ai bảo ngươi đi lên thế? Mẹ nó, ngươi có thể dựa theo kịch bản mà đi xuống dưới kia được không? Đây là sân khấu biểu diễn của ta mà. Tự dưng ngươi đi lên đây sẽ chuốc phiền phức cho ta.
"Tông chủ, dựa theo quy củ của tông môn, tội học trộm võ học sẽ bị phế tu vi võ học, bị trục xuất khỏi tông môn!" Một tên trưởng lão ở phó phong trầm giọng nói.
"Làm trái với quy củ của tông môn sẽ phải vứt bỏ võ học, bị trục xuất khỏi tông môn!" Mấy đệ tử ở phó phong đồng thanh hét lớn.
"Tông chủ, Vương sư đệ hắn...
Các đệ tử ở chủ phong đều há hốc miệng, rất muốn cầu xin giúp hắn nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
"Tông chủ, là Tử Yên cố ý truyền thụ nên việc này không liên quan đến Vương sư đệ ạ.
Mặt mày Tử Yên biến sắc, vội vàng vái lạy rồi nói.
Đầu óc Vương Minh Minh quay cuồng. Sự xuất hiện của Tử Yên khiến cho hắn thấy thật xui xẻo. Ta đây đang biểu diễn, tại sao ngươi lại đến phá hoại thế?
Mặc dù việc nàng ta cầu xin cho hắn làm hắn rất cảm động, nhưng mà xin đừng chiếm lấy sân khấu của ta chứ?
"Vương Minh Minh, ngươi có lời gì muốn nói không?
Nét mặt Tông chủ âm trầm, lạnh như băng nhìn Vương Minh Minh, thân thể dường như đang run rẩy.
Ngươi muốn học trộm thì cứ học trộm. Ta đây cũng mặc kệ ngươi. Nhưng ngươi lại nói ra trước mặt toàn thể tông môn thế này? Bộ ngươi là heo hả? Ngươi làm như vậy thì ta có muốn bảo vệ ngươi cũng rất khó!
Trong lòng tông chủ đang rỉ máu. Vương Minh Minh là đệ tử mà hắn xem trọng nhất, tương lai có thể đến cấp Thần Thông, thậm chí thành là cường giả Trường Sinh, trở thành Thái Thượng trưởng lão của tông môn cũng không phải là không có khả năng.
Thế nhưng chỉ một câu nói của Vương Minh Minh đã tự huỷ đi tương lai của mình mà cũng huỷ luôn hi vọng của hắn!
"Tông chủ, xin hãy khoan hồng!" Các để tử của chủ phong vội vàng thỉnh cầu.
"Khoan hồng ư? Quy củ của tông môn mà nói đổi là có thể đổi sao? Thế còn ra thể thống gì nữa?
Trưởng lão của mấy tông môn còn lại cười lạnh.
Phó tông chủ cũng đứng dậy, nói: "Quy củ là quy củ. Không thể thay đổi quy củ của tông môn!"