Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 309. Chúa tể của gió

Chương 309. Chúa tể của gió
"Mạnh Hiên, thể chất cấp thấp, Phong Linh thể, có thể dùng Thần Ma đan để tấn cấp."
Giang Thái Huyền ẩn trong đám người nhìn Mạnh Hiên, thể chất thuộc tính "phong", tuy chỉ là cấp thấp nhưng đúng là có ưu điểm riêng về mặt tốc độ, cũng là thứ mà võ giả bình thường không sánh bằng.
Và cũng vì thể chất thuộc tính phong phối hợp với thân pháp thuộc tính phong nên mới có thể khiến Hứa Trường Không đâu đầu.
Nhưng đáng tiếc, Hứa Trường Không đã trực tiếp mua luôn một viên Trúc Cơ Kỹ Năng đan để gia tăng thân pháp, vì thế mà Mạnh Hiên thất bại.
"Mạnh Hiên!"
Một tiếng thét truyền đến, chỉ thấy nữ tử mới vừa đỡ lời cho Mạnh hiên khi nãy đang đuổi theo một bóng người, mà người đó, chính là Mạnh Hiên.
"Đừng có đi theo ta.
Giọng điệu của Mạnh Hiên cực kỳ khó chịu, hắn vứt lại một câu rồi nhanh chóng bỏ đi mất.
"Đánh thua lại giận cá chém thớt, hừ.
Hứa Trường Không lắc đầu, sau đó quét mắt nhìn toàn thể võ giả: "Mấy đống rác ở đây, có ai dám đấu với ta một trận không?"
Tất cả võ giả đều tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám hó hé câu nào.
Hứa Trường Không cười lạnh rồi vội bước xuống lôi đài, hắn khoác tay lên vai Diệp Đạo: "Mau mang ta rời đi, mẹ nó, võ kỹ Trúc Cơ đại thành này chỉ dùng được một lần đã tiêu hao hết nguyên lực của ta rồi."
Diệp Đạo khẽ gật đầu, hắn khoác vai dẫn hai người đi, ngẩng đầu nói: "Chậc, thiên hạ không ai đáng một chiêu, vị trí vô địch nào có người có thể hiểu được?"
Thật muốn giết bọn chúng chết quách đi cho rồi!
Võ giả của Minh Sơn thành tức muốn nổ phổi.
Giang Thái Huyền liếc mắt nhìn một cái rồi đi theo Mạnh Hiên.
Bên ngoài Minh Sơn thành, ở một bãi cỏ rậm rạp.
"Mạnh Hiên, ngươi không có thua, là do đối phương gian lận.
Nữ tử chạy theo đằng sau, gọi với theo.
"Thua rồi, ta thua rồi.
Mạnh Hiên đau đớn ôm đầu: "Tu vi của Hứa Trường Không vẫn là Tiên Thiên như trước, không có đạt đến Trúc Cơ, ta thua rồi, thua thật rồi!"
"Mạnh Hiên, đan dược đó chắc chắn có vấn đề, hắn đã gian lận, không thể sai được.
Nữ tử an ủi.
"Có vấn đề? Có thể có vấn đề gì?
Mạnh Hiên tự giễu: "Ta thua, mười năm khổ tu lại chẳng thể đánh bại một phàm thể, là ta có lỗi với sư môn!"
Trên mặt nữ tử xẹt qua một tia đau lòng: "Mạnh Hiên, ta không biết sơ môn của ngươi ở đâu, nhưng bại một lần thì có sao, với thiên phú của ngươi chẳng mấy chốc là có thể bước vào Trúc Cơ, đến lúc đó có thể bỏ xa Hứa Trường Không."
"Ngươi không hiểu, nhiệm vụ của sư môn chính là bắt ta phải giành được quán quân thuộc cấp Tiên Thiên của Minh Sơn thành, nhưng ta thất bại rồi.
Mạnh Hiên ủ rũ: "Lần này thất bại, chắc chắn sư môn sẽ không coi trọng ta nữa."
"Ta tin rằng với thể chất đặc thù của ngươi, cho dù lần này thất bại thì sư môn cũng sẽ không trách ngươi đâu.
Nữ tử nói.
Mạnh Hiên lắc đầu: "Ngươi lầm rồi, ở sư môn của ta, tư chất này của ta chẳng có gì đặc biệt hơn người, loại thể chất cấp thấp này, ở sư môn của ta có hàng trăm người."
"Không thể nào, thể chất đặc thù dù có là cấp thấp thì cũng cực kỳ hiếm gặp, sao có thể có hơn trăm người? Có là Vô Cực Tông cũng không thể sở hữu nhiều như thế.
Nữ tử kinh ngạc.
Mạnh Hiên thở dài: "Cái ngươi nhìn thấy chỉ là lớp vỏ bên ngoài, Đông Vực thật sự còn đáng sợ hơn những gì ngươi đã chứng kiến."
Nữ tử sững sốt.
Giang Thái Huyền đang nấp một bên cũng sững sờ, toàn bộ Đông Vực, đáng sợ hơn những gì nó biểu hiện ra ngoài?
Chẳng lẽ vẫn có thế lực mạnh hơn cả Vô Cực Tông, Minh Nguyệt Tông và Thiên Võ Tông?
"Ngươi đi đi, ta muốn yên tĩnh một lát.
Mạnh Hiên nói.
Nữ tử ngập ngừng muốn nói, song cuối cùng chỉ thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi: "Ta đợi ngươi ở trạch viện."
Nữ tử đi rồi, một mình Mạnh Hiên ngây người đứng tại chỗ, ánh mắt hắn trống rỗng, hắn vẫn chưa thể nào chấp hận việc bản thân mình đã thất bại.
Ầm
Đột nhiên đất trời chuyển động, cuồng phong nổi lên, xới tung cả gốc của mấy cọng cỏ dại lên hết.
"Chuyện gì thế này?
Mạnh Hiên biến sắc quét mắt nhìn xung quanh, khi phát hiện một mảng ánh sáng xanh, hắn ngẩng đầu, phía chân trời cũng tràn ngập một sắc xanh.
"Đây là, năng lượng của gió…" Mạnh Hiên đang run rẩy, bên ngoài cơ thể của hắn nổi lên một tầng thanh quang, Phong Linh thể đang tự phát động.
Ầm
Một đạo ánh sáng xẹt qua, một thanh kiếm tản ra một lớp sắc xanh dày đặc mang theo kiếm khí sắc bén và uy áp cường đại chấn động cả không gian, Phong Linh thể của Mạnh Hiên cũng run lên kịch liệt.
Ầm
Thanh kiếm giáng xuống từ trên trời cắm thẳng vào mặt đất, dưới đất lặp tức nứt lìa, thanh quang trải rộng của ngàn dặm, vết nứt cũng ngày càng chằng chịt, là do gió thổi xé ra.
"Đây là…gió.
Mạnh Hiên run rẩy, hắn cảm thấy bản thân đã gặp được cơ duyên hiếm thấy.
Thanh kiếm này như là ngọn nguồn của gió, lại như chúa tể của gió. Đây chắc chắn là thần khí!
Mà với năng lượng hệ phong mạnh như thế này, hắn dám nói, chỉ cần sở hữu thanh kiếm này thì Phong Linh thể của hắn sẽ có thể tấn cấp!
"Ngự kiếm giang hồ, tận diệt ba nghìn năm phồn hoa, nhấc kiếm hỏi thiên hạ, có ai đỡ được một chiêu?"
Một tiếng ngâm nhẹ vang lên, theo sau đó là thân ảnh màu xanh hạ xuống, Mạnh Hiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn người đó.
Hắn đứng chắp tay, sau lưng là một không gian đầy sắc xanh, gió nhẹ, gió mạnh, gió lốc…gió đang biến hóa, gió đang nhảy nhót, tựa như muốn lấy lòng người này.
Hắn, là chúa tể của gió!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất