Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 308. Ta không đấu với mấy đứa nghèo

Chương 308. Ta không đấu với mấy đứa nghèo
"Ngươi không sao chứ, tốc độ của hắn rất nhanh.
Diệp Đạo nói.
"Quả thật tốc độ của hắn nhanh hơn những võ giả thông thường, chờ khi Trúc Cơ Kỹ Năng đan của ta được giao tới, nâng thân pháp tới đại thành thì có thể dễ dàng đánh chết hắn.
Hứa Trường Không gằn giọng.
Diệp Đạo gật đầu: "Đúng là không ngờ rằng thân pháp tu vi Tiên Thiên đại thành của hắn lại có thể nhanh hơn chúng ta một bậc."
"Thể chất của hắn có vấn đề, rất có khả năng là thể chất đặc biệt, lại có thêm thân pháp và võ kỹ nữa. Mà chúng ta dùng công pháp Thần cấp, thân pháp chỉ đạt tới tiểu thành, lại không có Kỹ Năng đan nâng cấp, thế nên không bằng hắn được.
Sư tôn Hứa Trường Không bình tĩnh phân tích.
"Sư tôn yên tâm, con nhất định sẽ đánh bại hắn.
Hứa Trường Không ngoạm một miếng thịt, hung hăng nhìn chằm chằm về phía đối thủ đang nghỉ ngơi lấy sức: "Ngươi chờ đó, đợi ta ăn no xử ngươi."
Võ giả trẻ tuổi nâng mắt cười gằn: "Ngươi chờ ta lấy lại sức!"
Đám võ giả dưới đài ngơ ngác: "Rốt cuộc có đánh hay không thế? Mới đánh được một nửa đã đòi nghỉ giải lao rồi?"
"Chẳng phải Hứa Trường Không ngươi giỏi lắm à? Sao giờ đánh không lại Mạnh Hiên nữa?
Phía dưới có võ giả gào lên.
"Mẹ, cái gì mà đánh không lại? Là do Trường Không nhà ta chưa có ăn no, nếu không, chỉ là một Mạnh Hiên mà thôi, có gì khó đâu?"
"Há, trước đó Mạnh Hiên vừa đấu xong một trận, nếu không phải đã mất quá nhiều nguyên lực thì Hứa Trường Không ngươi dễ gì có khả năng chống trả?
Một vị nữ tử cười lạnh đi về phía Mạnh Hiên.
Khóe miệng Mạnh Hiên co rút, ta chỉ tiện miệng nói thế thôi, ngươi tin à?
Trận trước đó chỉ có ta là người đánh đối thủ thôi, căn bản chả tiêu tốn chút nguyên lực nào, ta thật sự không đánh bại được hắn.
Mạnh Hiên thở hắt một hơi, hắn rất là xoắn xuýt, lời Hứa Trường Không nói có phải là thật không? Là chưa ăn no thật, hay là giả vờ còn đói?
Việc ăn có no hay không, đối với võ giả mà nói còn phải tùy thuộc vào người đó có thể chất hay công pháp đặc biệt, nếu vậy sẽ gây ảnh hưởng rất lớn, những cũng có lúc đó chỉ là mượn cớ mà thôi.
Trừ phi Hứa Trường Không cũng giống như hắn, có thể chất đặc biệt? Mà thể chất này khiến y cần phải ăn no?
Không thể nào!
Lúc trước khi hạ sơn, sư phụ đã nói Minh Sơn thành không có cường giả Tiên Thiên quá mạnh, càng không có người sở hữu huyết mạch và thể chất đặc thù, hắn xuống đó chắc chắn sẽ là đệ nhất Tiên Thiên.
Hứa Trường Không này một trăm phần trăm là trường hợp ngoài ý muốn, đụng phải vận cứt chó giành được một số cơ duyên, Mạnh Hiên nghĩ thầm.
Vèo
Kiếm quang lóe lên, một bóng người từ trên trời hạ xuống: "Hai nghìn nguyên tệ, phí giao hàng mười nguyên tệ."
"Đa tạ.
Hứa Trường Không vội vàng trả tiền nhận lấy hai viên Kỹ Năng đan, Triệu Minh giao hàng xong thì lập tức rời đi.
"Đệt, ngươi dùng đan dược? Như vậy không công bằng!" Võ giả dưới đài thấy vậy nhốn nháo cả lên.
"Chưa ăn no là vì chưa ăn đan dược? Thế có phải ta cũng có thể mua mấy viên đan dược tăng cường tu vi rồi mới tới đây tỷ thí không?
Các võ giả tức giận đến mức suýt đã cầm đao lao lên.
"Một đám nghèo kiết xác, đan dược của ta lại chẳng phải đan dược giúp tăng thực lực trong thời gian ngắn, loại đó có tác dụng phụ, lẽ nào ta lại dùng cái thứ rác rưởi đó?
Hứa Trường Không chế giễu, hắn nuốt một viên Kỹ Năng đan xuống bụng, sau đó lại đưa Diệp Đạo một viên: "Viên này cho ngươi."
Diệp Đạo cũng ăn luôn, hắn cười lạnh: "Nếu là đan dược tăng tu vi, vậy bây giờ ta cũng ăn rồi đấy, ta không tham gia tỷ thí, mắc gì phải ăn để có tác dụng phụ?"
Các võ giả không lên tiếng đáp lời, trọng tài chủ trì buổi tỷ thí lạnh lùng nói: "Nếu trong thời gian thi đấu tu vi tăng nhanh bất thường thì đừng trách ta phán ngươi thua."
Hứa Trường Không kiêu căng cười: "Không cần ngươi phán, nếu ta dùng loại đan dược đó thì ta tự nhận thua."
Dứt lời, hắn lại bước lên lôi đài, phách lối nói: "Ngươi nghỉ đã chưa? Ta ăn no rồi đây."
Mạnh Hiên nhíu mày, viên đan dược đó có vấn đề!
Nhưng không phải đan dược tăng tu vi thì là gì? Nếu là đan dược dùng để hồi phục nguyên khí thì chẳng lẽ hắn định chơi trò tiêu hao với mình?
Tuy nghi hoặc nhưng Mạnh Hiên lại không muốn chịu yếu thế, hắn cười lạnh: "Ta chỉ đợi ngươi nói câu này thôi, ta muốn cho ngươi biết, võ giả Minh Sơn thành ta không phải ai cũng có thể ức hiếp!"
"Hừ, chỉ bằng ngươi?
Sau khi dùng Trúc Cơ Kỹ Năng đan, Hứa Trường Không quả quyết chọn một kỹ năng thuộc về Trúc Cơ, hắn cười gằn chĩa trường kiếm vào Mạnh Hiên: "Lần này ta không giết ngươi, nhưng ngươi lo mà chuẩn bị sẵn hai vạn nguyên tệ đi!"
Trong lần tỷ thỉ này bọn họ đã đặt cược hai vạn nguyên tệ, nếu không phải như vậy, Hứa Trường Không cũng sẽ không dây dưa với Mạnh Hiên lâu như vậy.
"Cuồng vọng, chết đi!" Mạnh Hiên phẫn nộ quát, trường kiếm ra khỏi vỏ, một luồng ánh sánh màu xanh xuất hiện, lôi đài nháy mắt bị chìm trong luồng sáng đó, cả người hắn như thể hòa vào làm một với luồng sáng xanh, cho dù là một Trúc Cơ cũng khó mà xử lý.
Đối mặt với tốc độ nhanh đến cực hạn của Mạnh Hiên, trên mặt Hứa Trường Không chỉ có chế nhạo, trường kiếm uyển chuyển, Thanh Liên phủ khắp bầu trời, vây lấy toàn thân.
"Lại là chiêu này, đúng là vô sỉ, chỉ biết trốn trốn núp núp.
Võ giả dưới đài lên tiếng mắng.
Thanh Liên hộ thân, kiếm khí bao trùm xung quanh, chỉ cần tiếp cận sẽ bị kiếm khí tấn công, cũng sẽ bị Hứa Trường Không phát hiện.
Chính nhờ chiêu này mà Hứa Trường Không mới có thể kiên trì lâu như vậy vẫn không bị thương.
Ầm
Chợt, Thanh Liên tản ra, ngàn vạn kiếm khí bay vọt lên cao phủ xuống lôi đài như một cái lồng, Hứa Trường Không bỗng nhiên biến mất, đâm xiên một kiếm.
Keng
Tiếng hai kiếm giao nhau vang lên thanh thúy, hắn tung một chưởng phá vỡ kiếm khí, nhưng không đợi Mạnh Hiên ngẩng đầu, Hứa Trường Không lại biến mất thêm lần nữa.
"Nhanh thật, sao hắn có thể nhanh như vậy?
Mọi người kinh ngạc.
Người nọ vừa dứt lời thì Mạnh Hiên chợt thấy sau lưng phát lạnh, hắn lập tức đâm ngược trường kiếm về sau, thế mà cùng lúc đó, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một người một kiếm đang lao tới.
"Đằng sau là?
Trước sau đều có kiếm khí tấn công, sắc mặt Mạnh Hiên sa sầm, trường kiếm đã kề ngay cổ.
"Ngươi yếu thế, ta chỉ vừa ăn no thôi là ngươi không làm gì được rồi.
Hứa Trường Không thở dài, tỏ vẻ cô đơn vì không có đối thủ: "Trong thiên hạ, trong Tiên Thiên, còn có ai có thể tiếp được một kiếm của ta?"
Sắc mặt mạnh Hiên càng khó coi, hắn chỉ muốn nói một câu, con mẹ mày!
Lúc nãy không phải tốc độ chậm hơn mình ư? Sao đột nhiên lại nhanh như vậy? Với lại tại sao lại xuất hiện hai thanh kiếm?
Không sai, là hai thanh kiếm, một trước một sau, một trái một phải kề sát cổ của Mạnh Hiên, khiến hắn không dám động đậy.
"Ta chỉ hỏi một câu, còn ai nữa không?
Hứa Trường Không kiêu căng quét mắt nhìn mọi người, thấy các võ giả đều xấu hổ cúi gằm mặt, lúc này hắn mới hài lòng cười: "Giao hai vạn nguyên tệ ra đây."
Mạnh Hiên ức chế vô cùng nhưng vẫn đưa tiền: "Ngươi đợi đó, vụ việc hôm nay, ta nhất định sẽ báo thù."
"Mời, nhưng mà ta mong rằng ngươi có thể đem theo đủ tiền.
Hứa Trường Không cao ngạo, khinh thường nói: "Ta không đấu với mấy đứa nghèo."
"..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất