Chương 404. Huyết Ma Vương ra ngoài
Grao
Vừa ra khỏi bí cảnh, xiềng xích không còn, Huyết Ma Vương gầm một tiếng, tinh lực bên ngoài bí cảnh hoá thành vô số hàng dài cuồn cuộn mà đến, tất cả đều bị hắn hấp thu.
Lí Quảng khoanh tay đứng nhìn, coi thường Huyết Ma Vương: "Khôi phục rồi à?"
"Tên kiêu ngạo, ngươi nhất định chết dưới tay bổn vương rồi!" Huyết Ma Vương cười một tiếng, một chưởng chụp xuống, trên bầu trời tràn ngập ma khí.
"Bát Phương Vi Tiễn!"
Lý Quang nhẹ nhàng chỉ chỉ, mũi tên bay khắp tứ phía như rồng, mây đen cuộn trào hóa thành vô số mũi tên tiến vào trong ma khí.
Ầm ầm
Sau khi mũi tên đi qua, ma khí tán loạn, mấy mũi tên trong nháy mắt ép tới từng bước một.
"Uy Huyết Ma!" Huyết Ma Vương nổi giận rống lên, thiên địa chấn động, máu tươi vô hạn trào ra, một lực phép tắc nhàn nhạt thoát ra bao lấy các mũi tên.
Rắc rắc…
Lực phép tắc bao phủ, mũi tên đều gãy nát.
"Một chiêu đã buộc ngươi sử dụng phép tắc rồi, liệu tới mười chiêu ngươi có thể sống sót được không?
Lí Quảng thờ ơ nói.
Huyết Ma Vương sắc mặt biến đổi, đôi mắt đỏ rực tràn đầy tức giận vô hạn: "Con kiến hèn mọn, đi chết đi!"
Ma Vương đánh một chưởng, chưởng lực mang theo lực phép tắc Huyết Ma, tinh lực tràn ngập, toàn bộ thiên hạ đều bị nhuộm đỏ.
"Một chưởng thật mạnh, không hổ là Huyết Ma Vương… đợi đã, hắn sao lại chạy rồi?"
Đám người phía dưới, bất luận là bên ngoài ánh sáng hay bóng đen âm thầm, tất cả đều bị một chưởng này làm cho rung động, nhưng trong phút chốc bọn họ bừng tỉnh thì Huyết Ma Vương lại chạy, sau khi đánh ra một chưởng cũng không quay đầu lại mà chạy một mạch.
Lí Quảng giơ một ngón tay, hàng ngàn mũi tên tràn ngập xuất hiện đập nát lực chưởng, sau đó hắn xoay người quay lại không thèm đuổi theo.
Giang Thái Huyền nhìn Huyết Ma Vương giống như cầu vồng, lạnh giọng quát: "Thân là hàng hoá mà ngươi còn dám chạy trốn? Còn không mau cút về đây!"
Giữa đám thuộc hạ đang lơ mơ, Huyết Ma Vương đang chạy trốn được vài dặm rồi trong nháy mắt bay trở lại ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Giang Thái Huyền.
"Đậu xanh, đây thật sự là Huyết Ma Vương?"
"Tại sao lại cảm thấy giống như một con chó vậy?"
"Ta cũng cảm thấy giống như chó."
Bóng đen sững sờ, đây là Huyết Ma Vương mà Ảnh Ma tộc chúng ta lao tâm khổ tứ cứu ra sao? Nhìn bộ dạng này, sao lại có cảm giác giống như kẻ thù vậy?
Vào lúc bóng đen đang sững sờ, Lí Quảng đột nhiên vung tay lên, dưới hàng ngàn mũi tên, bóng đen ẩn hiện phía dưới trực tiếp bị giết chết: "Chú ý mở đường cho hàng hoá của đạo tràng, nên chết rồi!"
Giang Thái Huyền cũng không thèm nhìn Huyết Ma Vương mà quay đầu nhìn người đang ngồi trấn giữ: "Hiện tại bí cảnh Huyết Ma đã bị Thần Ma đạo tràng ta thu mua, các ngươi thích làm gì đi đâu thì tuỳ các ngươi, ở đây đã không còn việc của các ngươi nữa rồi."
Người trấn giữ dại ra, bí cảnh Huyết Ma bị người khác bán cho Thần Ma đạo tràng? Chuyện quan trọng như vậy tại sao chúng ta không nhận được thông báo nào?
Giang Thái Huyền mặc kệ bọn họ, mang theo Huyết Ma Vương tiến vào bí cảnh Huyết Ma, ba vị Thần Ma cũng đi theo.
"Kẻ dám chạy trốn sẽ bị hình phạt.
Giang Thái Huyền lạnh lùng nói.
Huyết Ma Vương lúc này không biết nên nói gì, cầu xin tha thứ hay là ngoan cố như trước? Bây giờ hắn thật sự rất hoảng sợ.
"Tràng chủ, hay là đưa hắn cho ta xử lý?
Ánh mắt Dracula lóe lên tia máu: "Máu của hắn miễn cưỡng thì cũng có thể uống được."
Giang Thái Huyền sờ cằm: "Ma tộc và Nhân tộc có khác biệt lớn, có nên coi là thú không? Nhưng cũng là hình người nên ta cũng khó mà bỏ hắn vào miệng được."
"Hay là băm nó ra cho chó ăn, một Vương Giả phế vật thực sự không biết có ích lợi gì.
Lí Quảng nói.
Bạch Tố Trinh không nói gì, chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyết Ma Vương, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Huyết Ma Vương ngơ ngác nhìn bọn họ, tại sao, ta đường đường kà Huyết Ma Vương mà!
Các ngươi người thì muốn uống máu ta, người thì muốn ăn thịt ta… cuối cùng ai mới là Ma Vương?
"Thôi đi, nhốt nó lại trước, đợi ta lấy được toàn bộ quyền lợi của bí cảnh đã, Huyết Ma Vương này tạm thời sẽ được nuôi dưỡng một thời gian, đến lúc đó Dracula uống một ngụm máu, cắt một miếng thịt cho con chó ăn, sau đó để hắn từ từ khôi phục rồi tiếp tục, nhất định có thể luyện thành một con chó tuyệt vời!" Giang Thái Huyền nói.
Đương nhiên hắn sẽ không ăn thịt của Huyết Ma Vương, hắn thực sự không thể ăn loại sinh vật giống người này được, hơn nữa hắn còn chưa giành được quyền cai quản của bí cảnh, bắt nạt Huyết Ma Vương cũng không sao cả, nhưng thẳng tay xử lý hắn thì hiện tại không được, chỉ có thể đe doạ hắn.
Vô số đường văn phong ấn Huyết Ma Vương làm hắn không thể nhúc nhích, ngay cả một chút lực cũng không thể vận động được.
Giang Thái Huyền đang chuẩn bị rời đi, nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Huyết Ma Vương, thờ ơ nói: "Các Huyết Ma và Bát Hoang Hung Ngạc còn lại trong bí cảnh đâu?"
"Bị hắn nuốt rồi.
Dracula thản nhiên nói: "Ta ngửi được trong máu của hắn có mùi của những kẻ đó này."
Huyết Ma Vương kinh hãi, chuyện này cũng có thể ngửi được sao?
Giang Thái Huyền gật đầu, hắn vỗ vỗ Huyết Ma Vương: "Có thời gian thì suy nghĩ cho kĩ xem miếng thịt nào của bản thân là tốt nhất để cho chó ăn."
"Tiết kiệm nhiều máu hơn, cố gắng sợ hãi nhất có thể, như vậy máu tươi khi sôi trào khi uống sẽ ngon hơn, khà khà.
Dracula chế nhạo, những chiếc răng nanh sắc nhọn xuất hiện, một lần nữa làm cho Huyết Ma Vương hoảng sợ, dường như trở lại cảnh bị hút máu mấy ngày trước đây.
"Tại sao? Ông trời ơi, ta mới ra khỏi phong ấn, đã bị người khác bán?
Huyết Ma Vương khóc, trước tình cảnh này có là nam tử hán sắt đá cũng chịu không được.