Chương 425. Có chạy không?
Thiên La quốc, Thiên tháp.
Ngự Thiên Thu và Mã Cửu Sơn vừa tiêu diệt một Ma tộc cấp Trường Sinh, thu thập được một đống tài nguyên nên nhanh chóng rời đi.
"Hay là chúng ta tới tầng Vương Giả được không?
Ngự Thiên Thu thấp giọng nói: "Một tên Ma tộc cấp Trường Sinh nắm trong tay quá ít tài nguyên, còn chưa tới mười vạn. Cứ thế này thì đi gom đến bao giờ mới có thể xưng Vương đây?"
"Mặc dù ở cấp độ Vương Giả cũng có kẻ yếu, nhưng cơ bản đều có Vương Giả trấn thủ. Với thực lực của chúng ta thì sợ là không thể tiêu diệt được cả một khu vực đâu.
Mã Cửu Sơn cau mày nói.
"Vậy ở đây không có chủng tộc nào có tài nguyên phong phú sao?
Ngự Thiên Thu nhíu mày. Khu vực của Ma tộc thật sự là quá cằn cỗi, thiếu điều không có lấy một ngọn cỏ.
"Ma tộc thì không có, nhưng Dị tộc thì có. Có mấy tên Dị tộc am hiểu cách trồng trọt các loại dược liệu nên ở chỗ bọn họ chắc chắn có tài nguyên phong phú.
Mã Cửu Sơn thấp giọng nói.
"Những Dị tộc này ở chỗ nào?
Ngự Thiên Thu vội vàng hỏi thăm.
"Cấp độ Trường Sinh thì tương đối ít, vô vùng thần bí. Ta cũng không biết cụ thể. Cấp độ Vương Giả lại tương đối nhiều. Có điều chúng ta có thể từ từ tìm ra.
Mã Cửu Sơn nói.
"Ừm, vậy chúng ta tách nhau ra tìm.
Ngự Thiên Thu gật đầu, rồi nhìn về hướng phía sau: "Ngươi đi bên này, ta sẽ đi bên kia."
Không đợi Mã Cửu Sơn đáp lại, Ngự Thiên Thu đã lập tức chạy vào chỗ sâu. Sau đó thay đổi phương hướng, trở lại khu vực của Nhân tộc, tìm thấy lối vào của cấp độ Vương Giả nên hắn nhanh chóng bước vào.
"Tìm ư? Ai mà thèm cùng ngươi tìm đi. Ta còn đang nợ một trăm vạn. Bị ngươi lừa dắt đi như thế này biết bao giờ ta mới trả được hết món nợ một trăm vạn đó chứ?
Ngự Thiên Thu bĩu môi, rồi đi thẳng vào, không thèm nhìn lại.
Khu vực cấp độ Vương Giả là nơi mà Vương Giả cũng rất khó có thể tung hoành. Một bộ phận Vương Giả của Đông Vực đều tụ tập ở nơi này, bao gồm Thiên Vũ Kiếm Vương Thiên Võ Tông, Minh Nguyệt Vương Minh Nguyệt Tông, Vô Vực Võ Vương Vô Cực Tông.
Bọn họ trấn thủ ở nơi này, đề phòng Dị tộc xông ra khỏi Thiên tháp, làm loạn Đông Vực.
Ngự Thiên Thu lập tức tiến vào khu vực Vương Giả. Nhìn thấy hắn đi đến, sắc mặt của người trấn giữ nơi này lập tức chùng xuống: "Ai bảo ngươi đi lên đây thế? Ngươi mà lại có thể bước chân vào tầng Vương Giả sao?"
"Thiên Duyên quốc, Tam vương gia Ngự Thiên Thu, cường giả Trường Sinh.
Ngự Thiên Thu lãnh đạm nói.
"Thì ra là cường giả Trường Sinh. Mời ngài đi qua. Chỉ có điều ta vẫn phải nhắc nhờ ngài một câu, ở nơi này, kể cả cường giả Trường Sinh cũng phải làm việc một cách khiêm tốn. Nếu bị Dị tộc để mắt tới, người thuộc cấp Vương Giả cũng chưa chắc có thể bảo vệ được ngài.
Người canh gác trầm giọng nói.
Ngự Thiên Thu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, gật đầu nói: "Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận."
Hắn không tự xưng là bản vương. Ở Thiên Duyên quốc có thể xưng như vậy, nhưng ở tầng Vương Giả của Thiên tháp này, trước mặt một đám Vương Giả, hắn mà tự xưng là bản vương thì còn đặt Vương Giả ở chỗ nào?
Bước nhanh ra thông đạo, Ngự Thiên Thu lập tức xuyên qua khu vực Nhân tộc. Hắn chưa chào hỏi người nào ở đây đã vội rời đi.
"Ngự Thiên Thu gặp chuyện gì vậy, sao chưa gì đã rời đi rồi? Kể cả có là Trường Sinh thì một thân một mình đi ra ngoài cũng xem như muốn chết rồi.
Vẻ mặt người canh gác vô cùng kinh ngạc. Chợt hắn lấy ra ngọc bài truyền âm: "Mới có người đến, các ngươi chú ý một chút nhé. Tam vương gia của Thiên Duyên quốc, Ngự Thiên Thu. Vừa rồi hắn đã tự mình đi ra ngoài."
"Thiên Duyên quốc ư? Ta sẽ thông báo cho lão tổ Ngự Vũ Vương ở Thiên Duyên quốc. Ngươi cứ làm tốt việc của mình đi.
Một giọng nói già nua truyền đến từ bên trong ngọc bài truyền âm.
"Nơi này mới thật sự là bảo địa.
Ngự Thiên Thu vừa đi không xa, đã nhìn thấy một cây dược liệu quý hiếm. Hắn vội vàng đào lấy rồi tiếp tục lên đường.
Gần như khắp nơi trên mặt đất của tầng Vương Giả đều là dược liệu. Mặc dù phẩm cấp không phải quá cao, nhưng nếu so với cấp thấp thì đều là quý hiếm.
Thậm chí hắn còn phát hiện ra được không ít dược liệu đã tuyệt chủng ở ngoại giới.
"Vương Giả vẫn quan trọng hơn. Trước tiên đi tìm chỗ Vương Giả đã.
Ngự Thiên Thu tự nói thầm một câu rồi nhanh chóng chạy đi.
Ngự Thiên Thu vừa đi chưa được bao lâu thì xuất hiện từng bóng người hạ xuống, nhìn về cái hố đã được đào ra, một người trong số đó cau mày nói: "Các ngươi có chắc đây là Ngự Thiên Thu, Tam vương gia của Thiên Duyên quốc chứ?"
"Chắc chắn.
Một người trong số đó trả lời.
"Không phải chứ. Tam vương gia làm sao lại đi lấy mấy thứ rác rưởi này? Những nơi hắn đi qua còn không có lấy một ngọn cỏ!" Một người lên tiếng, tỏ vẻ khó tin.
Ở nơi này chẳng ai thèm một ít dược liệu Đê giai. Vậy mà những nơi Ngự Thiên Thu đi qua lại bị đào bằng sạch ư?
"Có thể thời gian này, Thiên Duyên quốc không có Ngự Vũ Vương nên đã nghèo đi nhiều.
Một võ giả suy nghĩ kĩ một lúc rồi nói.
"Nhanh đuổi theo. Bây giờ Ngự Vũ Vương đang giao chiến với Vương Giả của Dị tộc. Chúng ta nhất định phải đối xử thật tốt với hậu duệ của hắn.
Một người nói.
Một nhóm gồm mười người, kẻ yếu nhất là Thần Thông hậu kỳ, mạnh nhất là Trường Sinh trung kỳ, nhanh chóng đuổi theo.
"Chờ một chút đã. Phương hướng này có vấn đề.
Cường giả Trường Sinh trung kỳ đang dẫn đầu chợt ngừng lại, nhìn về một khu rừng phía trước, thần sắc có chút khó coi.
"Nếu ta nhớ không lầm, hình như nơi này dẫn đến hang ổ của Linh Mộc Vương, Linh tộc phải không?
Mặt của mấy võ giả Thần Thông hậu kỳ liền nghệt ra.
"Có phải chúng ta đuổi theo sai hướng rồi không?"
Oanh!!!
Đúng lúc này, một bóng người lướt trên không trung mà đến, những ngón tay chập lại như kiếm. Kiếm quang dài hơn mười trượng oanh kích xuống dưới. Hai tay hạ xuống, vẻ mặt cao ngạo: "Ngự Thiên Thu của Thiên Duyên quốc ở đây, Dị tộc, Ma tộc gì gì đó đều là rác rưởi!"
". . . "
"Hình như chúng ta không đuổi sai hướng đâu.
Mấy người này thiếu điều bật khóc.
Tam vương gia ngươi là ai chứ? Mặc dù lão tổ nhà ngươi cũng là một Vương Giả tài giỏi, nhưng có phải ngươi đang quá phách lối rồi không? Có phải rác rưởi hay không thì chúng ta nói riêng với nhau là được rồi. Ngươi lại còn cố tình chạy tới hang ổ của bọn chúng rồi oang oang cái miệng như vậy sao?
Hơn nữa, nhà ngươi còn chưa đến bậc Vương Giả đó!
"Mấy tên Vương Giả rác rưởi kia, nhìn thấy bản vương còn không mau ra quỳ đón?
Ngự Thiên Thu lại mở miệng.
"Chúng ta. . . Có chạy không?"
"Chạy cái gì mà chạy. Ngự Vũ Vương không ở đây, chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt Ngự Thiên Thu. Chúng ta mau mang hắn đi thôi.
Cường giả Trường Sinh trung kỳ cả giận, mắng một tiếng rồi nhanh chóng đi lên.
Ầm ầm!!!
Phía dưới, một âm thanh kịch liệt chấn động truyền đến, toàn bộ rừng cây rung chuyển, ngàn vạn cành cây lay động, sát khí bùng nổ. Trong nháy mắt, kiếm mang nổ tung, một cành cây vút bay lên trời hướng thẳng về phía Ngự Thiên Thu.