Chương 426. Vương Giả còn sống rất đáng tiền!
"Ngự Vũ Bát Hoang!" Ngự Thiên Thu đánh ra một chưởng, Bát Hoang rung chuyển, kiếm khí vô thượng, tứ phương phân liệt.
"Ngự Thiên Thu, đừng có cứng đầu.
Võ giả của Nhân tộc vội vàng quát, đồng thời phi thân đến như một ngọn lửa quét qua. Các chiêu thức được tung ra liên tục.
Ầm ầm!!!
Ngàn vạn cành cây quất vào hư không, vô số kiếm khí vỡ vụn, xuyên qua các những chiêu thức kia, bao vây xung quanh mọi người.
"Lần này xong rồi. Những Linh Mộc tộc này chí ít đều là cường giả Thần Thông, còn có không ít tên là Trường Sinh, chúng ta trốn không thoát rồi.
Võ giả Thần Thông yếu nhất lộ vẻ tuyệt vọng.
"Đều là tại ngươi, Ngự Thiên Thu, ngươi không có việc gì làm thì chạy tới đây làm gì thế?
Dư Cường nổi giận mắng: "Lần này thì tốt rồi, kéo cả lũ cùng chết chung."
"Ta tự tới đây thì sao, các ngươi đuổi theo ta làm cái gì?
Ngự Thiên Thu sững người, ai bảo các ngươi tới chứ, nơi này đều là của ta!
"Ngươi nghĩ rằng bọn ta muốn đến sao? Nếu không phải ngươi là hậu duệ của Ngự Vũ Vương ở Thiên Duyên quốc thì đừng hòng bọn ta tới cứu ngươi!" Người dẫn đầu lại lần nữa đánh ra một chưởng, hỏa diễm tràn ngập đầy trời, đẩy lùi mấy cành cây, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi có biết nơi này là địa bàn của Linh Mộc Vương không hả?"
"Ai cần các ngươi cứu đâu?
Ngự Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, mặt biến sắc: "Chờ một chút, ngươi nói đây là địa bàn của ai cơ?"
"Linh Mộc Vương, Dị tộc Linh Mộc tộc, địa bàn của Vương Giả.
Người dẫn đầu nói với giọng lạnh lùng: "Bây giờ biết sợ rồi sao? Sợ thì cũng đã muộn rồi, ngươi đã kinh động đến toàn bộ Linh Mộc tộc, Linh Mộc Vương trong bóng tối nhất định cũng đã chú ý tới, chúng ta trốn không thoát rồi."
"Địa bàn của Vương Giả sao? Linh Mộc Vương trong bóng tối đã chú ý tới ư? Nói cách khác, nơi này có Vương Giả sao?
Ngự Thiên Thu vui mừng nói.
"Biểu cảm này của ngươi là có ý gì vậy?
Đám người này cảm giác như ngày chó vậy. Biết có Vương Giả mà ngươi còn vui mừng như thế sao? Ngươi ước gì tất cả chúng ta mau chóng chết đi hả?
"Vương Giả! Vận khí của ta mới tốt làm sao!" Ngự Thiên Thu vui mừng, trong nháy mắt, trong tay hắn đã xuất hiện một tấm thẻ.
"Vận khí tốt ư? Đúng vậy. Vận khí tốt. Tốt đến mức lao một phát vào hang ổ của Vương Giả.
Mấy người há miệng ra mắng.
"Ra đi, đại nhân!" Ngự Thiên Thu tung tấm thẻ ra, cao giọng nói.
Thế nhưng lại không có động tĩnh gì.
"Ngươi thật sự là Tam vương gia của Thiên Duyên quốc hả? Không phải là đồ ngốc chứ?
Mấy vị võ giả hoang mang. Ngươi có phải là bị điên rồi không? Ngươi còn định gọi người nào ra nữa đây?
Sắc mặt của Ngự Thiên Thu co lại. Trong đầu hắn xuất hiện một tin tức: "Triệu hồi phụ thể hay là triệu hồi độc lập? Triệu hồi phụ thể sẽ có Thần Ma điều khiển thân thể của ngươi để hành động. Triệu hồi độc lập thì sẽ có hẳn một Thần Ma tới."
"Triệu hồi độc lập!" Ngự Thiên Thu quả quyết nói. Bấy giờ, mười người này đã không còn chống đỡ nổi nữa rồi.
"Ngự Thiên Thu, ngươi đừng điên nữa có được không? Nhanh xuất thủ đi, có thể chống đỡ được chút nào hay chút ấy.
Người dẫn đầu nổi giận mắng, hận không thể cho hắn một bạt tai.
Ông!!!
Lúc này, tấm thẻ trong tay Ngự Thiên Thu tuột ra rồi bay lên, hàng vạn ánh sáng vàng nở rộ ra, một luồng khí tức mênh mông dâng lên, phát ra uy thế kinh khủng.
"Thái Cực giả, vô cực nhi sinh, âm dương chi mẫu. . . Động giả vi dương, tĩnh giả vi âm, cương vi dương, nhu vi âm, xuất thủ vi dương, thu thủ vi âm, tiến vi dương, lui vi âm. . ."
Một âm thanh to lớn vang vọng, một bức Thái Cực Đồ Âm Dương hiện ra, một đạo ý giáng xuống phàm trần, một vị đạo lão chậm rãi hạ xuống, hai tay từ từ chuyển động nhưng lại khiến cho hư không chấn động.
"Hắn là ai?
Cả mười người kia đều chấn kinh. Uy thế như này còn mạnh hơn cả Vương Giả bình thường!
"Tiền bối.
Ngự Thiên Thu liền vội vàng kêu lên: "Tiền bối hãy giúp ta, Linh Mộc Vương muốn giết ta."
"Tiểu hữu không cần lo lắng.
Đạo lão mỉm cười, một bước đạp nhẹ đã khiến hư không chuyển đổi, trong nháy mắt đã hiện ra bên cạnh Ngự Thiên Thu. Chẳng mấy chốc, một bức Thái Cực Đồ đã khuếch tán ra, ngàn vạn cành cây liền nhanh chóng tránh ra: "Bần đạo là Trương Tam Phong. Tới đây để trấn Yêu."
Grao!!!
Từ rừng rậm phía dưới vang vọng ra một tiếng gào thét. Một lực uy áp vô thượng quét sạch, một cây cổ thụ cao ngất ngưỡng lao thẳng lên chân trời, một cành cây nhìn như sừng rồng quét ngang qua: "Sâu kiến Trường Sinh đỉnh phong mà cũng dám ra oai trước mặt bản vương sao?"
Thần sắc Trương Tam Phong lạnh lùng, chân đạp hư không, đạo bào bay phần phật, như thể không nhìn thấy cành cây kinh khủng kia nên vẫn chậm rãi bước đi.
"Chúng ta đi mau.
Người dẫn đầu khẽ quát. Nói xong, hắn liền muốn kéo Ngự Thiên Thu đi.
Ngự Thiên Thu rụt tay lại, vội vàng thối lui: "Đừng kéo ta, ta còn bận nhiều việc."
"Tam vương gia, bây giờ không phải là lúc cậy mạnh đâu. Lão giả kia mặc dù thực lực mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng không phải là Vương Giả. Đối mặt với một tôn vương thì hắn không có phần thắng đâu. Chúng ta mau chạy ngay đi.
Người dẫn đầu sắp khóc đến nơi. Bọn ta là đang muốn cứu ngươi mà.
"Tiền bối, ta muốn hắn còn sống. Vương Giả còn sống sẽ rất đáng tiền đó!" Ngự Thiên Thu kêu lớn.
". . ."