Chương 450. Tràng chủ nhẫn tâm
"Vậy… Cô đi cùng ngươi.
Ngọc Linh Tuyền nhìn cháu gái, cuối cùng ôm nàng, bước ra ngoài Ngọc Thiên tông.
"Cô nợ huynh trưởng và ngươi nhiều lắm, hãy để cho cô và ngươi cùng nhau hoàn thành chặng đường này."
"Sư phụ.
Tô Thanh Thanh nhanh chóng đi theo.
Cả ba người họ lao đến tầng Trường Sinh của Thần Ma, không có truyền tống, mà phải thông qua thông đạo đi lên.
Cách Thần Ma đạo tràng mười dặm nữa, Ngọc Linh Lung trực tiếp quỳ xuống, hướng về phía Thần Ma đạo tràng, dập đầu bái lạy: "Ngọc Linh Lung, xin được gặp tràng chủ."
Một lần ba lạy, trán chảy cả máu, thân hình gầy yếu, đã mệt mõi không chịu nổi rồi, nhưng vì báo thù, nàng không thể không làm như vậy.
Một đường lạy đến Thần Ma đạo tràng, người, yêu xung quanh đều nghi hoặc nhìn nàng, trong lòng tràn đầy khó hiểu…
Vù vù
Hư không chấn động, một người đi tới: "Ngọc Linh Tuyền, ngươi làm sao vậy?"
"Lão tổ.
Sắc mặt Ngọc Linh Tuyền thay đổi, vội vàng hành lễ: "Cháu gái Linh Lung, có việc muốn nhờ tràng chủ, muốn khiến tràng chủ cảm động."
Người tới chính là Vương Giả Ngọc Thiên Tông, Ngọc Tâm.
"Từ bỏ đi, nếu có thể đả động đến tràng chủ và được tràng chủ giúp đỡ, thì ta nghĩ ở đây đã có một đám người quỳ lạy rồi.
Ngự Hoang lắc đầu nói.
Ngọc Linh Lung không nói, vẫn như cũ một bước ba lạy, ba bước dập đầu chín lần, thấy Ngọc Linh Lung kiên trì, đám Vương Giả cũng không để ý nhiều nữa, Ngọc Tâm thở dài một tiếng, lắc đầu rời đi.
Đối với một người nữ tử gầy gò, thậm chí còn không phải võ giả mà nói thì mười dặm này, căn bản không thể trụ vững được, Ngọc Linh Tuyền chỉ có thể liên tục lấy đan dược chữa thương, ngoài đan dược này, nàng còn muốn dùng nguyên lực giúp cháu mình, nhưng lại bị Ngọc Linh Lung từ chối.
Chuyện nơi này bị một ít Thần Thông truyền ra ngoài, rất nhiều cường giả đến xem, bao gồm cả cường giả Dị tộc.
"Báo thù cho phụ thân, có thể làm được như vậy, Ngọc Linh Lung nếu ngươi có thể còn sống, tại bí cảnh Vương Giả, bổn vương sẽ hoàn thành một tâm nguyện của ngươi!" Ngọc Tâm lại tới.
"Mọi người chú ý, đây chính là con gái của Thuận Thiên Vương ở Thiên La quốc Ngọc Linh Lung, giờ phút này nàng…" Phóng viên Lý gia khiêng máy móc, đối diện Ngọc Linh Lung.
"Ngươi…" Ngọc Linh Tuyền tức giận, Tô Thanh Thanh cũng tức giận, Nhân tộc, yêu tộc, thậm chí cả Dị tộc đều tức giận, ngườ ta ở đây xin cơ duyên, ngươi muốn gì đây hả?
"Xin lỗi, đây là ý của tràng chủ.
Phóng viên Lý gia sửng sốt, vội vàng nói.
Mọi người lúc này mới nguôi giận, không giết phóng viên ngay tại chỗ.
Đến lúc Ngọc Linh Lung dập đầu đến Thần Ma đạo tràng, trời đã nhá nhem tối, bên ngoài đạo tràng, Giang Thái Huyền đang khoanh tay đứng.
"Tràng… tràng chủ, cuối cùng ngài cũng bằng lòng gặp ta.
Ngọc Linh Lung gần như phấn khích muốn ngất đi, nước mắt chảy ròng ròng, trên trán vẫn còn vết máu: "Xin tràng chủ…"
Giang Thái Huyền mỉm cười nhìn Ngọc Linh Lung yếu ớt, vỗ ba lần trên đầu Ngọc Linh Lung, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngọc Linh Lung, vẻ mặt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: "Không thu."
Giang Thái Huyền vẻ mặt lạnh như băng, lạnh lùng liếc nhìn Ngọc Linh Lung, vung tay áo xoay người rời đi.
"Tràng chủ…" Ngọc Linh Lung tuyệt vọng, bản thân một bước ba lạy, ba bước dập đầu cũng không thể đả động đến tràng chủ? Tràng chủ thật sự không muốn cho nàng cơ hội thay đổi vận mệnh sao?
"Giang Thái Huyền!" Tô Thanh Thanh hét, tức giận nói: "Chúng ta mới không gặp nhau bao lâu mà ngươi đã biến thành ngươi lạnh lùng như vậy sao?"
"Tô nha đầu, mấy ngày nay không gặp, ngươi còn trở nên ngu ngốc hơn Tây Môn mập.
Giang Thái Huyền hừ lạnh nói: "Đừng đến làm phiền ta, ta rất bận."
"Tràng chủ cũng thật nhẫn tâm.
Vương Giả Dị tộc không nhịn được nói một câu.
"Tràng chủ…" Ngọc Linh Lung tuyệt vọng ngã xuống.
"Ngu ngốc hơn Tây Môn mập?
Tô Thanh Thanh lẩm bẩm nhìn về phía Ngọc Linh Lung: "Linh Lung, ta biết Thái Huyền có ý gì, ta sợ ngươi chịu không nổi."
"Tô tỷ, ta còn hy vọng sao?
Ngọc Linh Lung kinh ngạc nhìn Tô Thanh Thanh.
Ngọc Linh Tuyền nhìn Tô Thanh Thanh, lo lắng nói: "Đừng câu giờ nữa, nếu biết thì nói đi, Linh Lung đang lo lắng đây này."
"Có lần ta từng nghe Giang Thái Huyền kể một câu chuyện xưa về một con khỉ đi tìm đường Đạo, sau khi bái sư, muốn học phép thuật vô song và cầu mong sự trường sinh bất tử, sư phụ của nó đánh nó ba cái trên đầu, để gợi ý cho nó nửa đêm canh ba đến gặp sư phụ, sẽ truyền dạy công pháp.
Tô Thanh Thanh nói.
"Nửa đêm canh ba? Ngươi bảo ta nửa đêm gặp mặt tràng chủ à?
Ngọc Linh Lung líu ríu nói.
"Ta cảm thấy không phải như vậy, nếu đơn giản thế thì tràng chủ đã nói cho Thanh Thanh rồi.
Ngọc Linh Tuyền nói.
"Ba lần, có lẽ là ba lần đến lạy, Thái Huyền mới chịu đáp ứng ngươi.
Tô Thanh Thanh nói.
"Ba lần? Vậy Linh Lung sẽ không thể chịu đựng được.
Ngọc Linh Tuyền đau lòng nói.
"Đừng nói ba lần, cho dù là ba mươi lần, ta cũng sẽ làm.
Ngọc Linh Lung khẽ cắn môi, đứng dậy, đi về phía Nhân tộc: "Ta, ta nhất định có thể làm được."