Chương 502. Sư phụ tới rồi!
Ba vị bán Đại Đế và một nhân ngư Hoàng Giả đi vào vách đá, tiến tới Thần Ma đạo tràng.
Giang Thái Huyền trực tiếp tiến vào đạo tràng: "Vào đi, Triệu Hiên, hãy giới thiệu qua về đạo tràng cho mấy vị khách đến từ biển cả này đi."
"Vâng, thưa tràng chủ.
Triệu Hiên liền vội vàng gật đầu, bắt đầu giới thiệu về Thần Ma đạo tràng, đồng thời mở ti vi lên để những cường giả này hiểu rõ.
"Hiện tại, Thần Ma đạo tràng chúng ta đang tổ chức hoạt động "Hãy cùng nhau khua mái chèo". Ai có thể đạt được hạng nhất thì có thể được ban thưởng.
Triệu Hiên quan sát thấy bốn vị cường giả đang mơ màng bèn giải thích chậm rãi.
"Hãy cùng nhau khua mái chèo sao?
Hải Lam Tâm hoang mang. Vì sao hoạt động của các ngươi lại phải tổ chức ở biển?
"Kỳ hạn là ba ngày. Sau ba ngày, cấm chế Đại Đế sẽ xuất hiện trên biển lớn lần nữa.
Giang Thái Huyền thản nhiên nói.
"Bốn vị muốn tham gia hay không?
Triệu Hiên hỏi.
"Nếu tham gia, có phải bọn ta có thể bán Nhân tộc và Yêu tộc ở Đông Vực không?
Hải Lam Tâm giận dữ nói.
Triệu Hiên lắc đầu: "Theo quy tắc của hoạt động, cấm chỉ nội đấu. Một khi tham gia hoạt động thì trong lúc diễn ra hoạt động, các ngươi không thể động thủ."
"Nói cách khác, bọn ta cũng chỉ có thể ra tay với tài nguyên dưới biển thôi sao?
Hải Lam Tâm nhíu mày.
"Đúng thế.
Triệu Hiên nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu như các ngươi không tham gia thì có thể ra tay với người của Đông Vực. Nhưng có điều, người của Đông Vực có quyền thuê cường giả của đạo tràng đến trấn áp các ngươi."
"Vậy bọn ta có thể thuê cường giả trấn áp bọn họ không?
Hải Lam Tâm nói.
"Không thể. Mời nghe rõ các quy tắc vừa rồi. Trong nội dung các cấm chế, cường giả của đạo tràng không có quyền can thiệp vào việc bọn họ tham dự hoạt động.
Triệu Hiên nói.
"Ta cảm thấy, chúng ta nên xưng Đế.
Giao Long Hoàng kích động nói: "Đối với chúng ta, Thần Ma đan, Thần Huyết đan này có tác dụng quá lớn. Nếu là tài nguyên và yêu thú trong lãnh địa thì bọn ta đều có thể mua được."
"Được rồi. Bọn ta tham gia hoạt động.
Một con rắn Hoàng Giả mở miệng nói.
"Giao Long tộc ta tham gia hoạt động."
"Nhân Ngư tộc cũng tham gia."
"Lôi Xà tộc."
"Hắc Hải Long Kình tộc cũng tham gia."
Bốn đại cường giả đua nhau tham dự hoạt động. Chỉ cần tham gia thì võ giả Đông Vực đều không thể động thủ với chủng tộc của bọn họ.
Trên mặt biển, trong một chiếc thuyền nhỏ, Ngự Thiên Thu kinh ngạc hỏi: "Lão tổ, sao ngài lại tới đây? Không phải ngài đang trấn thủ ở Thiên La quốc sao?"
"Trấn thủ cái gì, các ngươi thì tham gia hoạt động để kiếm tiền, còn bản vương lại một mình ngồi ở Thiên La quốc sao? Nghĩ hay quá đấy!" Ngự Hoang cười lạnh: "Bản vương cũng muốn kiếm tiền, bản vương cũng muốn được thăng cấp."
"Vậy thì đừng nói nhảm nữa, lão tổ, chúng ta mau chóng tiến về phía trước thôi. Phía trước có yêu thú và tài nguyên mạnh hơn.
Ngự Thiên Thu nói.
"Giao Long, Nhân Ngư, Lôi Xà, Hắc Hải Long Kình, tứ đại tộc này đã tham dự hoạt động. Không được phép xuất thủ với bọn họ.
Giọng nói rành rọt của Giang Thái Huyền truyền vào tai từng vị võ giả.
"Không thể ra tay với bọn chúng sao?
Cả đám võ giả thở dài một tiếng, có tiếc nuối, cũng có may mắn.
Thực lực của tứ đại tộc này quá mạnh. Vốn dĩ bọn họ không phải là đối thủ. Thế này cũng tốt.
"Hải vực trong vòng mười vạn dặm là lãnh địa của chúng ta. Cấm chỉ cường giả Đông Vực xuất hiện ở đây.
Chẳng mấy chốc tứ đại tộc đã mở miệng.
Bao hết!
"Giao Long Hoàng đại nhân, cứu ta với.
Giao Long Vương tỏ vẻ đáng thương.
Đáng tiếc Giao Long Hoàng chẳng thèm để ý hắn đã lập tức lặn xuống biển. Trước khi y tham gia hoạt động thì Giao Long Vương này đã bị bắt. Vì thế tất nhiên là không trái với quy tắc. Bây giờ mà chuộc hắn về thì phải tốn bao nhiêu tiền đây?
Nếu chuộc Giao Long Vương về thì hắn thà để dành tiền mua một ít Thần Huyết đan, Thần Ma đan để tấn cấp thành Đại Đế còn hơn.
Giao Long Hoàng đã là bán Đại Đế. Chẳng bao lâu nữa là có thể lột xác thành Đại Đế. Mà sau khi trở thành Đại Đế, không chừng còn có thể thành Thần!
Tứ đại tộc trở về gom góp tài nguyên. Các cường giả của Đông Vực đành phải rời khỏi lãnh địa của bọn họ. Bằng không chỉ cần hạ một chiếc lưới xuống, bắt được một con giao long thì chẳng phải đã ra tay với bọn họ rồi sao?
Việc này là trái với quy tắc!
Mạnh Hiên nhìn chiếc thuyền nhỏ của mình. Nội tâm rất hoang mang. Mình có nên rời đi không? Hay mình ở lại biên giới bắt chút tôm tép nhỉ?
Mạnh Hiên khua hai mái chèo, đưa chiếc thuyền nhỏ của mình đi về phía xa. Hắn chẳng thể động vào tứ đại tộc. Thậm chí hắn chẳng thể động vào bất kỳ ai ở nơi này.
"Ớ, nơi này, hình như rất quen thì phải?
Mạnh Hiên một mình chèo thuyền gần biển. Không biết chèo được bao lâu rồi thì nhìn thấy cảnh tượng bốn xung quanh, bống thần sắc có chút hoảng hốt: "Lúc trước sư phụ đã dẫn ta tới nơi này."
"Không biết sư phụ còn ở đó hay không. Ta muốn đi gặp sư phụ.
Mạnh Hiên ngẫm nghĩ. Hắn thu neo chiếc thuyền nhỏ rồi chạy vội lên bờ.
"Ồ, Mạnh Hiên đột nhiên rời đi sao? Nhớ ra cái gì rồi sao? Tông môn của hắn đã trấn áp biển cả cấm địa nên chắc là ở gần đây thôi.
Giang Thái Huyền thản nhiên nói.
Mạnh Hiên đi rồi, hai mái chèo của chiếc thuyền con vẫn tiếp tục khua nước. Ngày đầu tiên, vượt qua mà chẳng gặp nguy hiểm gì.
Ngày thứ hai bắt đầu, nó vẫn làm việc không biết ngày đêm. Mạnh Hiên trở về, không thu được gì cả, khuôn mặt chất chứa nỗi thất vọng.
"Thôi, vận mệnh đã như vậy rồi thì đánh mang lưới ra đi đánh bắt. Mình lại thả câu, có thể bắt được bao thì hay bấy nhiêu.
Mạnh Hiên than nhẹ một tiếng, lấy ra một cái cần câu, ném ra xa xa bên ngoài. Con mồi chính là một miếng thịt yêu thú.
Sau khi bắt đầu tung lưới, một lưới hạ xuống đã vớt được không ít yêu thú cấp thấp, nhưng Tiên Thiên lại không có mấy.
Hắn thở dài một tiếng, lúc này cần câu lại rung lên, Mạnh Hiên vội vàng nhấc cần câu, may mắn bắt được một yêu thú Tiên Thiên.
Tiếp tục thả câu thì Mạnh Hiên phát hiện một chuyện kỳ quái. Bởi vì, chỉ cần ném cần câu của hắn ở vị trí này thì sẽ có yêu thú Tiên Thiên mắc câu. Thời gian bọn chúng mắc câu còn nhanh hơn thời gian hắn tung lưới.
"Chẳng lẽ đây lại là căn cứ của hải yêu Tiên Thiên sao?
Mạnh Hiên vui mừng. Nếu bản thân không phát tài được thì vớ được mấy viên Thần Huyết đan cũng ổn rồi.
Hắn không vội vã chèo thuyền đi mà lại bắt đầu thả câu. Nếu chèo thuyền đi thì rất hắn sợ có thể chạy quá khu biển có yêu thú mất.
Chẳng bao lâu sau cần câu lại động đậy. Mạnh Hiên nhẹ nhàng nhấc lên, nhưng lại nhíu mày: "Tại sao lại nhẹ nhàng thế nhỉ? Chẳng lẽ nó lại chạy rồi sao?"