Chương 65. Chúng ta phải về gom tiền
"A, vị Tiên Thiên võ giả này, ngươi khoan hẵng đi vội.
Giang Thái Huyền đột nhiên mở miệng, gọi đám người đang chuẩn bị trở về nhà để gom góp tiền trở lại.
"Tràng chủ gọi ta à?
Một nam tử đang ở tuổi trung niên lên tiếng. Cả người hắn toát lên một cảm giác tinh thuần trắng khiết, tản ra khí chất nho nhã.
Những người còn lại cũng dừng bước lại, tò mò nhìn nam tử trung niên và Giang Thái Huyền.
"Huynh đài đây mang một thân Trung cấp huyết mạch nhưng đã kích hoạt thất bại, hay đến thử thêm một lần đi?
Giang Thái Huyền chỉ vào kích hoạt chi thủ giới thiệu: "Chỉ cần một trăm đồng tệ, huyết mạch gì cũng đều có thể kích hoạt được cho ngươi."
"Thật sao?
Cơ thể của nam tử trung niên nọ khẽ run lên, hô hấp dồn dập. Hắn mang huyết mạch nhưng lại kích hoạt thất bại nên mới lưu lạc đến thành Thanh Nguyệt này, nếu kích hoạt huyết mạch thành công, có lẽ giờ đây hắn cũng đã sớm trở thành một nhân vật không tầm thường nào đó rồi.
Nhưng khi đã kích hoạt huyết mạch thất bại một lần thì về sau muốn kích hoạt càng khó khăn, hầu như có thể xem là không có khả năng kích hoạt được nữa.
Hắn tới đây cũng chỉ là để tham gia náo nhiệt, nhìn xem rốt cuộc là ai dám to gan cùng Học viện Thanh Nguyệt khiêu chiến, còn khiến cho Học viện Thanh Nguyệt náo loạn như vậy.
"Đương nhiên, sản phẩm từ Thần Ma đạo tràng của ta đây đều thuộc hàng tinh phẩm. Nếu ngươi thử mà vẫn kích hoạt không thành công thì ta cho ngươi tùy ý chọn một bản công pháp Thần cấp, nguyên bộ!!!" Giang Thái Huyền ngạo nghễ nói.
Ừng ực.
Tất cả mọi người đều nuốt một ngụm nước bọt nhìn về phía nam tử trung niên, trong mắt tràn đầy kích động tựa như muốn nói: "Ngươi lập tức thử đi nhưng nhất định không được kích hoạt thành công, nghĩ xem giữa huyết mạch Trung cấp và công pháp thần cấp thì cái nào xịn hơn? "
"Nhưng... Ta không có một trăm đồng tệ.
Nam tử trung niên cười khổ nói, trên mặt hiện lên một vẻ cô quạnh.
Giang Thái Huyền kinh ngạc, Tiên Thiên mà vẫn còn có một người thảm như vậy?
Một trăm đồng tệ mặc dù không phải là một con số nhỏ, nhưng nhìn chung hầu hết Tiên Thiên đều có thể cầm ra được, nam tử trung niên này cũng thật sự quá thảm rồi.
Chẳng lẽ mình lại phải miễn phí cho hắn lần này nhỉ? Tên nam tử trung niên này là một trường hợp để quảng cáo rất tốt, chỉ là huyết mạch Trung cấp thì còn hơi kém một chút thôi.
"Triệu huynh, ta có thể cho huynh mượn một trăm đồng tệ.
Một vị Tiên Thiên võ giả của Vạn Dịch hội vừa nói vừa lấy ra một túi tiền.
Những người còn lại không nói gì, chỉ là lẳng lặng mà nhìn hai người bọn họ.
Nam tử trung niên cười khổ một tiếng, ôm quyền nói: "Đa tạ Viên huynh, Triệu mỗ khắc cốt ghi tâm phần nhân tình này."
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như cho mượn một trăm đồng tệ mà không cần trả lại chứ, đây chỉ vì muốn hắn nợ y một cái nhân tình mà thôi, nhận số tiền này rồi thì sau này nếu y có việc, hắn nhất định phải xuất thủ tương trợ.
Nam tử trung niên đưa cho Giang Thái Huyền một trăm đồng tệ vừa mượn được xong, trầm giọng nói: "Tràng chủ, xin kích hoạt huyết mạch giúp ta."
Onggg.
Kích hoạt chi thủ xuất hiện, khẽ vuốt nhẹ mi tâm của nam tử trung niên, một luồng năng lượng kì lạ theo đó hoà vào thân thể hắn, nam tử trung niên chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, tựa như hắn đang được đắm mình chìm ngập trong nắng ấm buổi ban mai.
Rốnggg.
Một tiếng thú rống vang lên, sau đó hư ảnh của mãnh hổ hiện ra nhuộm xanh cả một trời, mãnh hổ ngửa mặt lên trời mà thét dài, khí tức mãnh liệt của một Thú Vương tràn ngập khắp đạo tràng.
"Trung cấp huyết mạch, Thanh Sơn hổ yêu!" Có vài người hoảng sợ hô lên.
Trung cấp huyết mạch tại thành Thanh Nguyệt cũng không nhiều lắm, được coi là một đỉnh tiêm thiên tài, về phần Đỉnh cấp huyết mạch của Tây Môn mập mạp thì hoàn toàn là trường hợp đặc biệt.
"Huyết mạch của ta cuối cùng cũng kích hoạt thành công rồi!" Nam tử trung niên nọ kích động đến mức lệ nóng vòng quanh, liên tục bái tạ: "Đa tạ tràng chủ, đa tạ Viên huynh, ân tình ngày hôm nay của hai người Triệu Thanh khắc tạc vào lòng."
Nhìn vẻ mặt sốt ruột và ánh mắt nóng bỏng của đám võ giả, Giang Thái Huyền cười nhạt một tiếng không tranh công chút nào: "Đó là nhờ vào thương phẩm của đạo tràng, ngươi đã bỏ tiền ra để sử dụng thì thành công vốn là lẽ đương nhiên, không liên quan gì đến ta."
"Không nói nữa, ta phải trở về gom tiền.
Một đám võ giả nhanh chóng rời đi, bây giờ bọn họ thật sự đã rất nóng lòng muốn thử, trở về gom tiền mới là đại sự.
Chỉ cần có tiền thì Học viện Thanh Nguyệt gì gì đó, Thành chủ của thành Thanh Nguyệt gì gì đó, không phải hết thảy đang đợi bọn họ dẫm dưới chân hay sao!
Những võ giả này đến và đi như một cơn gió, chớp mắt, đạo tràng lại không còn một bóng người.
Giang Thái Huyền bước ra ngoài nhìn Tây Môn mập mạp vẫn đang trong tư thế ngẩng cao đầu thì cười nói: "Thoải mái không?"
"Thoải mái! Huyền ca, thật sự quá đã. Ngươi không nhìn thấy bọn hắn nhìn ánh mắt ta bằng ánh mắt gì đâu, kinh ngạc đến mức tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài luôn.
Tây Môn mập mạp nước miếng văng tung tóe kể lại, vô cùng kích động: "Ngươi có nghe thấy vừa rồi đến cả Vạn Dịch thương hội cũng mời ta tham gia không? Nhưng ta không có đồng ý với bọn họ."
Giang Thái Huyền cười: "Ngươi có thể đi."
Tây Môn mập mạp lắc đầu liên tục, hắn cũng không ngốc, tuy hắn là Đỉnh cấp huyết mạch nhưng nơi này cũng có rất nhiều thần huyết, Thang Nguyệt Lộ dùng một bàn tay cũng có thể đánh nát Huyền Quy của hắn rồi.
Nếu thật sự đi ra ngoài, sau đó người khác cũng dùng tiền mua Thần cấp huyết mạch thành công thì hắn cũng chẳng còn chút địa vị nào.
Tây Môn mập mạp vẫn còn tơ tưởng đến dâm hóa thần nữ, đây là lý tưởng vĩ đại của hắn, hắn không thể từ bỏ.
Trấn an mập mạp để mập mạp tiếp tục thủ vệ xong thì Giang Thái Huyền trở lại trong đạo tràng tiếp tục chờ khách nhân đến.
Rất nhanh đã có không ít võ giả đến, Tây Môn mập mạp lại kích hoạt huyết mạch một cách vô cùng hung hăng đắc ý, nội tâm hắn giờ đây phi thường hài lòng mãn nguyện.
Trước kia hắn chỉ là một tên phế vật bị người khác xem thường, bị đuổi ra khỏi nhà ném tới nơi này trong lòng Tây Môn mập mạp thật sự rất thương tâm. Nhưng kể từ giờ phút này trở đi hắn đã kích hoạt thành công huyết mạch, mọi đau buồn tủi nhục trước kia đều không còn tồn tại nữa rồi. Hắn hung hăng hít một hơi thật dài, bất tri bất giác đầu cũng ngẩng cao hơn.