Hùng Chính nghe được như vậy thì mắt sáng lên, hưng phấn nói ra:
- Lữ đoàn bộ binh cơ giới! ! ! Phát! ! Lúc này chúng ta phát tài rồi!
Nhạc Trọng cũng vô cùng hưng phấn, có được trang bị cơ giới thì sức chiến đấu trong đội ngũ của hắn tăng lên vài lần.
Nhạc Trọng cưỡng chế hưng phấn trong lòng, vẻ mặt của hắn vẫn bảo trì bình tĩnh ra lệnh cho Trần Minh.
- Trần Minh, đi chuẩn bị một chút, tập trung toàn bộ xe còn hoạt động và nhiên liệu. Ngày mai tôi sẽ đi lấy một binh doanh.
Cho dù tin tức này có chính xác hay không, Nhạc Trọng vẫn có ý định đánh cược một lần, tập trung tất cả lực lượng mở binh doanh này.
Trần Minh gật đầu đáp:
- Vâng!
Nhạc Trọng đưa ra quyết định thì mọi người tán đi. Bản thân của hắn đi ra phòng hợp, đi về hướng biệt thự.
Bởi vì đại bộ phận kiến trúc trong trấn nhỏ bị thiêu hủy, chỉ có biệt thự và một phần nhỏ kiến trúc không bị ảnh hưởng, bởi vậy trong biệt thự còn có rất nhiều người sống sót. Lúc này từng nhà đang nấu thịt heo, trong không khí tràn ngập hương của thịt, trên mặt mỗi người vô cùng vui sướng.
Trên đường đi những người sống sót nhìn thấy Nhạc Trọng, đại bộ phận đều nhiệt tình thi lễ. Nam nhân trước mặt này đã cứu mạng của bọn họ. Còn cho bọn họ thịt heo để ăn, vào thời khắc này bọn họ thật sự cảm ơn Nhạc Trọng. Hơn nữa Nhạc Trọng chủ trì Thanh Phong Trại đến nay sinh hoạt của bọn họ đã tốt hơn nhiều, so với khi bọn người Liệt Thiên Dương thống trị thì bọn họ ưa thích Nhạc Trọng hơn nhiều.
Nhạc Trọng đi vào gian phòng của Trác Nhã Đồng, đã nhìn thấy một đại mỹ nhân đang nằm ở trên giường, ưu nhã xem một quyển tiểu thuyết. Một tiểu loli đáng yêu đang ngủ bên người.
Tố chất thân thể của Trác Nhã Đồng hết sức ưu tú, bởi vì lúc trước chiến đấu tới mức thoát lực, lúc sau mới bị con heo va chạm, cơ hồ không ăn cỏ cứu mạng thì buổi trưa nàng đã tốt lên rồi. Bây giờ nàng đã khôi phục nhưng mà thân thể hơi mệt mỏi rã rời.
Nhạc Trọng nhìn thấy Trác Nhã Đồng điềm đạm trang nhã, còn nghĩ tới dáng người đẹp tuyệt luân của nàng khi chiến đấu với đàn heo biến dị hôm nay, trong nội tâm nhu tình khẽ động, nhảy lên trên giường, thoáng cái ôm lây đại mỹ nữ Trác Nhã Đồng vào trong ngực của mình, ngửi được hương thơm như nhã lan trên người của nàng, chậm rãi nói lời nhiệt tình.
- Hôm nay thật vất vả cho em rồi. Nhưng mà tiếp theo thì gặp được tình huống như thế anh hy vọng em trước khi thoát lực nên lui lại, anh không hy vọng mất đi em!
Nếu hôm nay không có Trác Nhã Đồng tử chiến không lùi. Nhạc Trọng thủ ở cửa bách hóa đã sớm bị bầy heo biến dị vượt qua rồi. Nếu như vậy thì nhân số tử vong dùng mấy trăm mà tính toán. Trác Nhã Đồng có thể nói là công thần đệ nhất trừ Nhạc Trọng ra. Nhưng mà mỗi người đều có tâm tư, từ sâu trong lòng của Nhạc Trọng thì an nguy của Trác Nhã Đồng còn vượt xa những người bình thường khác. Bộ đội chết hắn còn có thể chiêu mộ lại, người sống sót chết hắn sẽ tìm thêm, cho dù chết ba trăm người sống sót cũng không đáng giá bằng Trác Nhã Đồng, nếu nàng chết đả kích với Nhạc Trọng lớn lắm.
- Ân!
Trác Nhã Đồng nghe được Nhạc Trọng nói lời thật tình thì khóe môi cong lên, nàng lộ ra nụ cười vô cùng vũ mị. Có Nhạc Trọng nói câu này thì chuyện ngày hôm nay nàng làm đều đáng giá. Nhạc Trọng là thật tâm yêu thương nàng, mà không còn là người bình thường được hắn cứu vào lúc trước.
Nhìn thấy dáng người xinh đẹp động lòng người của Trác Nhã Đồng, Nhạc Trọng không nhịn được hôn lên môi của nàng. Trác Nhã Đồng cũng động tình hôn trả Nhạc Trọng. Sau đó đem cái lưỡi mềm của mình quấn lấy lưỡi của Nhạc Trọng.
Trong lúc nóng bỏng như thế này, Nhạc Trọng càng ngày càng động tình, không tự giác cởi bỏ áo ngủ của Trác Nhã Đồng, đem bàn tay tiến vào trong quần áo, bắt lấy bộ ngực trắng đàn hồi của nàng.
Trác Nhã Đồng cả kinh, khuôn mặt nhiễm một tầng đỏ ửng, nàng cắn răng chống cự Nhạc Trọng xâm nhập. Nhìn qua Nhạc Trọng điềm đạm đáng yêu cầu khẩn:
- Không thể ở chỗ này! ! Thải Vi đang ở bên cạnh đấy.
Trác Nhã Đồng vừa nhắc tới Vân Thải Vi, Nhạc Trọng cũng tỉnh táo lại, hắn chỉ có thể tiếc nuối dừng hành động xâm nhập vào ngườiTrác Nhã Đồng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.com
Nhạc Trọng vừa đừng hành động với Trác Nhã Đồng thì thân thể nhỏ nhắn của Vân Thải Vi bên cạnh run lên, nàng mở to mắt ngồi dậy, nhìn qua Nhạc Trọng cùng Trác Nhã Đồng quần áo không chỉnh tề, dùng âm thanh ngây thơ nói:
- Mụ mụ! Đang làm cái gì với đại ca ca vậy?
Trên mặt Trác Nhã Đồng hiện ra một tầng ửng đỏ, không biết trả lời thế nào vấn đề tế nhị này. Nàng không khỏi có chút oán hận trừng mắt nhìn qua đầu sỏ Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng mặt không đổi sắc, vỗ đầu của Vân Thải Vi, nhìn qua nàng mỉm cười nói:
- Đi mặc quần áo rồi ăn cơm! Buổi tối hôm nay có thịt nướng em thích nhất đấy!
Vân Thải Vi nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng, hai con mắt mở to chớp chớp.
- Thịt nướng? Là thịt nướng ngày hôm qua em vẫn ăn sao?
Đó là thịt của Hắc Lân Hung Trư cấp hai, là món thịt mà Vân Thải Vi ăn ngon nhất, nàng vẫn nhớ mãi món thịt nướng này không quên.
Nhạc Trọng nhìn qua Vân Thải Vi khẽ mĩm cười nói:
- Đúng, là nó đấy!
- Vạn tuế! ! Đại ca ca tốt nhất! Đây là ban thưởng cho ca ca!
Vân Thải Vi nhào vào trong ngực của Nhạc Trọng sau đó cúi đầu hôn lên mặt của Nhạc Trọng một cái.
Trác Nhã Đồng nhìn qua Vân Thải Vi và trong mắt hiện ra nét yêu thương, ôn nhu nói:
- Thải Vi không nên quấn quít lấy đại ca ca! Nhanh thay quần áo không kẻo trễ, không có thịt nướng ăn đâu!
Vân Thải Vi giống như con nai con nhảy ra khỏi người của Nhạc Trọng và sau đó nhìn qua Trác Nhã Đồng cười ngọt ngào.
- Ân! Biết rõ, mụ mụ!
Nhạc Trọng đi ra ngoài cho mang theo Trác Nhã Đồng, Vân Thải Vi đã thay quần áo.
Cố Mạn Tư, Đồng Hiểu Vân hai nữ đang chờ ở phòng ăn.
Cố Mạn Tư lúc này nhìn qua Trác Nhã Đồng đã khác trước, nàng trông thấy Trác Nhã Đồng dễ dàng chém giết heo biến dị, trong nội tâm lại lại ghen ghét và hâm mộ. Nàng cũng muốn trở thành một nữ hiệp cường hoành đại sát tứ phương như Trác Nhã Đồng hôm nay.
Ở trên bàn cơm bày ra các món ngon. Óc heo xào, tim heo xào, xương sườn chưng, đuôi heo hầm cách thủy, heo nướng đủ loại món ăn. Trong đó ngon nhất vẫn là thịt Hắc Lân Hung Trư cấp hai nướng,. Heo biến dị bình thường tẩm bổ thân thể còn kém xa thịt Hắc Lân Hung Trư nướng.
Sau khi ăn bữa tối, Nhạc Trọng đem hai quyển sách kỹ năng cấp hai ném cho Đồng Hiểu Vân nói:
- Đây là ban thưởng cho cô, ngày sau cố gắng hơn!
Hai quyển sách kỹ năng cấp hai này theo thứ tự là sức lực lớn cuồng bạo, Ảnh Bộ. Đây là hai kỹ năng dễ dàng tuôn ra nhất, nhưng mà với người bình thường mà nói những kỹ năng cấp hai này vô cùng trân quý. Mỗi một bản đều có được sức vật và sức chiến đấu cường đại.
Đồng Hiểu Vân vừa tiếp xúc với hai quyển kỹ năng cấp hai, con mắt sáng ngời, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào. Có được hai quyển sách kỹ năng này thì sức chiến đấu của nàng sẽ tăng lên thật nhiều.