Quách Tuyền nhìn qua tên chiến sĩ kia hỏi:
- Như thế nào đây? Tổng bộ có dặn dò gì!
Tên chiến sĩ kia nói:
- Tổng bộ hạ đạt mệnh lệnh! Bảo chúng ta tận lực làm chậm bước chân của địch nhân lại. Phá hủy chiếc xe bọc thép đầu tiên, chúng ta có thể tự hành lui lại.
Tên trinh sát này là tinh anh dưới trướng của Nhạc Trọng, Nhạc Trọng cũng không muốn bọn họ hi sinh vô ích. Mười người mà ngăn mấy trăm người là chuyện khó khăn.
Khóe miệng Quách Tuyền nhếch lên, vỗ vỗ hai cây QLB06 35 li là súng phóng lựu hạng nhẹ bên người và nói:
- Một đoàn xe bọc thép! Tổng bộ cũng quá coi thường chúng ta! Có thằng này thì chúng ta ít nhất cũng xử được năm chiếc xe bọc thép! Mọi người có lòng tin hay không!
- Có!
Chín tên chiến sĩ còn lại đồng thanh đáp.
Bọn họ là lính trinh sát cho nên có một cây tiểu liên 03 đời mới, bốn quả lựu đạn khoai lang, mặc vừa vừa mới chế ra áo da rắn đặc chế, còn có hai cây QLB06 35 li súng phóng lựu hạng nhẹ, tổng cộng hai mươi bốn quả lựu đạn. Phải nói là trang bị tận răng. Bọn họ sau khi chiên đấu với heo biến dị xong đạt được dũng khí, tự tin cùng cường hóa, hơn nữa còn có trang bị hiện đại làm sĩ khí và lòng tin tăng lên rất cao.
Quách Tuyền thoả mãn nhìn qua đám chiến sĩ này, bắt đầu hạ đạt một loạt mệnh lệnh.
Đoàn xe dài này càng ngày càng tiếp cận căn nhà bạc này.
Quách Tuyền nhìn qua mái nhà cầm lấy QLB06 35 li nhắm vào chiếc xe jeep Dongfeng quân dụng chạy đầu tiên.
Khi chiếc jeep Dongfeng này chạy cách tòa nhà chừng trăm mét thì Quách Tuyền bóp cò, cơ hồ là cùng lúc đó chiến sĩ Hứa Dương bên cạnh cũng bóp cò.
Hai tiếng nổ mạnh, hai phát súng phóng lựu bắn vào chiếc xe jeep Dongfeng, một viên bắn lên bình xăng xe jeep Dongfeng, trực tiếp làm cho chiếc xe jeep Dongfeng nổ thành quả cầu lửa.
Đột nhiên đã bị công kích, cả đoàn xe lâm vào hỗn loạn. Bọn họ căn bản chưa từng cầm vũ khí hiện đại chiên đấu với nhân loại, có cỗ xe muốn lui về phía sau. Có cỗ xe muốn chạy tới, từng chiếc xe đụng vào nhau. Người trên hai chiếc xe nhau nhau va chạm thì mười người trong xe chết tại chỗ.
Quách Tuyền cũng không ngờ công kích của hắn lại tạo thành hiệu quả này, hắn lập tức cầm QLB06 35 li lên và xạ kích tự do vào đoàn xe.
Từng phát đạn phóng lựu bắn vào đoàn xe dài, đem từng chiếc xe Jeep, xe jeep Dongfeng trực tiếp nổ ra. Làm cho đoàn xe dừng lại, từ bên trong có vô số tay súng nhân loại chạy ra ngoài.
Lính của Đào Chính Nghĩa cho tới nay chỉ chiến đấu với tang thi và biến dị thú, không có chiến đấu với nhân loại có vũ khí hạng nặng, căn bản không có kinh nghiệm đối đầu với vũ khí hạng nặng. Bây giờ lâm vào công kích thì hỗn loạn, hơn một ngàn người dưới súng phóng lựu thì gào khóc chạy trốn, tự chà đạp nhau chết và tổn thương thảm trọng.
- Ẩn nấp! ! Ẩn nấp!
Trương Báo từ trên xe lao xuống và gào lên.
Xông vào trong xe, trừ hai doanh chiến sĩ hạch tâm của huyện Trữ Quang có kinh nghiệm chiến đấu và trang bị tốt ra. Những người còn lại thay nhau bỏ chạy tứ tán.
Bộ đội huyện Trữ Quang vừa ẩn nấp thì Quách Tuyền cùng Hứa Dương nhắm bắn vô cùng nhẹ nhàng, bắn từng chiêc xe tan vỡ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.com
- Xông lên cho tao!
Trương Báo nhìn qua đạn phóng lựu không ngừng bắn ra từ trong căn nhà màu bạc, trên mặt hiện ra thần sắc dữ tợn. Hắn bảo hai doanh tinh nhuệ xông lên, đồng loạt công kích về phía căn nhà màu bạc bên kia đường.
Trương Báo và mấy tên chiến sĩ trang bị tốt xua đuổi hai doanh pháo hôi kinh hồn táng đảm xông lên phía trước.
- Tới tốt!
Chú ý thì thấy vài trăm người bên kia đang công kích về bên này, liếm liếm bờ môi, từ trong cửa sổ căn nhà màu bạc không ngừng công kích vào hai doanh pháo hôi đang xông qua.
Làn đạn dày đặc bắn thẳng vào trong doanh pháo hôi, trực tiếp làm hơn mười tên pháo hôi chết và tổn thương, sắc mặt của đám pháo hôi đại biến, lập tức bỏ chạy ra phía sau.
Trương Báo giận dữ, liên tiếp dẫn người xử bắn những tên pháo hôi dám bỏ chạy, lúc này mới dừng xu thế tan vỡ của đám pháo hôi.
Sau đó Trương Báo lại tổ chức hai đội pháo hôi công kích qua tòa nhà màu bạc bên kia, mỗi một lần công kích chỉ chết mấy người, thế tiến công chợt sụp đổ, những người sống sót ngay cả dũng khí bắn vào tòa nhà màu bạc cũng không có.
Liệt Thiên Dương nhìn qua Trương Báo tổ chức đám người không có kết cấu nào, liền nói ra:
- Như vậy không được! Báo ca, hay là cho hai doanh tinh nhuệ lên đi.
Doanh tinh anh chính là điểm chí mạng của Đào Chính Nghĩa, cũng là bảo bối của huyện Trữ Quang. Chính là vì như thế Trương Báo lúc này mới dùng lực lượng của hai doanh pháo hôi xông qua tòa nhà màu bạc kia, nhưng mà hắn không nghĩ tới đám pháo hôi này lại nhát gan như vậy.
Trương Báo xanh mặt nhìn chằm chằm vào Liệt Thiên Dương lạnh lùng nói:
- Liệt Thiên Dương! Mày không phải nói bọn chúng không có đạn dược sao? Những súng phóng lựu kia là cái gì?
Nếu không phải Liệt Thiên Dương nói Nhạc Trọng đã hao hết đạn dược, Đào Chính Nghĩa có lẽ còn phải xem xét quan hệ với Nhạc Trọng một chút đấy, dù sao giết địch một ngàn, tự tổn tam trăm. Cùng thế lực lớn giao chiến thì không có thư thái thoải mái chiếm thế lực nhỏ. Chiếm đoạt những thế lực kia Đào Chính Nghĩa liên tiếp một phát động công kích, dễ dàng tiêu diệt và chiếm được lực lượng vũ trang của thế lực nhỏ.
Liệt Thiên Dương cũng có chút buồn bực nói:
- Khả năng mấy ngày nay bọn chúng tìm được một doanh quân đội.
Liệt Thiên Dương hận Nhạc Trọng đến phải chết, thực lực thế lực Nhạc Trọng tăng trưởng thì hắn tràn ngập ghen ghét và hâm mộ.
Trương Báo nhìn Liệt Thiên Dương, trầm giọng ra lệnh:
- Nhân số trong tòa nhà màu bạc kia không nhiều. Mày đi tiêu diệt bọn chúng đi.
Trong mắt Liệt Thiên Dương hiện ra thần sắc dữ ọợn, hắn cũng không phải là tay sai của Đào Chính Nghĩa, Trương Báo này dám dùng hắn làm bia đỡ đạn.
Dữ tơn hiện ra trong mắ của Liệt Thiên Dương, một gã trung niên cao lớn vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt như đao, thân thể khôi ngô tên là Ngưu Thắng cùng một gã tóc nhuộm vàng, mang trên mặt vẻ hung ác và trẻ tuổi tên là Đông Tử yên lặng đi tới.
Trương Báo, Ngưu Thắng, Đông Tử đều là người tiến hóa dưới trướng của Đào Chính Nghĩa, tập trung lực lượng lớn nhất của thế lực bồi dưỡng bọn họ. Đào tạo bọn họ thành cường giả của thế lực.
Liệt Thiên Dương cũng biết Ngưu Thắng, Đông Tử là hai gã người tiến hóa thực lực cường hoành, hắn cưỡng chế tức giận trong lòng, nhìn qua Trương Báo nói ra:
- Tôi sẽ đi tiêu diệt bọn chúng!
Nói xong Liệt Thiên Dương thoáng nhảy ra công sự che chắn, toàn thân vòi rồng vờn quanh, hắn xông qua tòa nhà màu bạc bên kia.
- Liệt Thiên Dương!
Nhìn thấy Liệt Thiên Dương toàn thân có vòi rồng vây quanh, Quách Tuyền và đám chiến sĩ còn lại biến săc. Bọn họ ngày xưa đều là người sống sót e sợ dâm uy của Liệt Thiên Dương và sống dưới sinh hoạt thống khổ, chứng kiến bá chủ Thanh Phong Trại ngày xưa thì cảm xúc tự nhiên dao động.
Trong chớp mắt, làn đạn dày đặc như mưa bắn qua phía Liệt Thiên Dương bên này.
Liệt Thiên Dương chỉ thu hút đạn dược. Cũng không có cường công tòa nhà bạc, hắn lập tức quay người đào tẩu, đại bộ phận đạn bắn không trúng, một ít đạn bắn vào thì bị vòi rồng thổi lệch hướng.