Hai mươi mấy người cầm súng phóng lựu QLB06 35 li bắn tới, nhắm vào Trương Báo, Ngưu Thắng bóp cò.
Oanh! Oanh!
Nương theo một tiếng nổ mạnh, Ngưu Thắng cầm thuẫn thép không ai bì kịp trực tiếp bị hai phát đạn súng phóng lựu bắn trúng, thuẫn thép trong tay bị nổ bay, bản thân của hắn cũng bị xé thành năm bảy mảnh chết đi.
Trương Báo nhìn thấy tử trạng của Ngưu Thắng thì trong nội tâm lạnh cả người, nhảy lên cao cao, nhảy vào trong phòng cư dân sống sót. Đối mặt với hai mươi mấy cảnh sát có súng phóng lựu QLB06 35 li thì hắn phải chết không thể nghi ngờ.
- Tiêu diệt bọn chúng!
Vương Kiến nhìn qua Đào Chính Nghĩa đang chỉ huy đám côn đồ ở xa xa thì sắc mặt phát lạnh.
Hai mươi mấy cảnh sát cầm súng phóng lựu nhắm qua phía của Đào Chính Nghĩa và phát động công kích.
Đám côn đồ mà Đào Chính Nghĩa chỉ huy lúc này lập tức bỏ chạy chỉ còn mình Đào Chính Nghĩa, chạy ra khắp bốn phương tám hướng. Trương Báo, Ngưu Thắng chính là vương bài mạnh nhất trong tay của Đào Chính Nghĩa nhưng mà hai người tiến hóa này còn bị Vương Kiến tiêu diệt, những tên côn đồ tay không vũ khí có thể làm được gì chứ.
- Tôi đầu hàng! ! Đừng giết tôi! ! Tôi đầu hàng! ! Tôi nguyện ý lấy ra toàn bộ tài sản, nữ nhân để đổi mạng chó của mình. Đừng giết tôi!
Đào Chính Nghĩa nhìn qua cảnh sát xôn qua thì quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu khẩn, hắn muốn sống sót, hắn không muốn chết!
Vương Kiến nhìn qua đầu heo buồn nôn của Đào Chính Nghĩa thì trong mắt hiện ra thần sắc chén ghét, ra lệnh:
- Bắt hắn lại, áp giải đi!
Nếu đổi lại là Nhạc Trọng thì đã dùng súng bắn vào tứ chi của Đào Chính Nghĩa. Vương Kiến là cảnh sát hợp cách, mặc dù hắn chén ghét Đào Chính Nghĩa rất nhiều, nhưng mà sau khi đối phương đầu hàng thì không giết đối phương.
Ba gã cảnh sát chợt tiến lên bắt lấy đem Đào Chính Nghĩa.
Đúng lúc này ở trong nhà dân Trương Báo biến thân người sói đột nhiên lao ra ngoài, xâm nhập vào trong đội ngũ cảnh sát, hắn huy động móng vuốt săc bén liên tục chớp động ba lượt, ba gã cảnh sát bị cắt yết hầu. Đào Chính Nghĩa cũng khôi phục tự do.
Mà khi cảnh sát kịp phản ứng thì một tay của Trương Báo đã bắt lấy một tên cảnh sát làm con tin, dùng móng vuốt sắc bén đặt lên yết hầu của cảnh sát này, lại nhìn qua Vương Kiến uy hiếp:
- Không được nhúc nhích! Nếu không tao giết nó! Cho chúng tao đi, khi chúng tao an toàn thì nó sẽ hắn thoát.
Vương Kiến trầm mặc một chút, nhìn qua thủ hạ bị Trương Báo bắt thì chậm rãi nói ra:
- Buông anh ta ra, tôi cho anh rời đi.
Đối với Vương Kiến mà nói, cảnh sát hắn huấn luyện ra giống như con của hắn. Hắn sẽ không buông tha cho đứa con nào cả.
- Tao không tin tưởng bọn mày, đều lùi ra sau cho tao!
Trương Báo lớn tiếng gào lên.
Đúng lúc này ở trên tòa lầu không xa Trác Nhã Đồng ghé vào mái nhà cầm khẩu súng ngắm nhắm vào Trương Báo, trực tiếp bóp cò.
Phanh một tiếng súng nổ vang, một viên đạn súng nhắm bắn vào đầu của Trương Báo, đầu của Trương Báo trực tiếp nổ tung tóe. Máu và óc trắng bắn ra khắp nơi.
Thân thể Đào Chính Nghĩa run rẩy quỳ trên mặt đất lớn tiếng kêu lên:
- Tôi đầu hàng! ! Đừng giết tôi! ! Là hắn tự chủ trương giết người, tôi không có quan hệ tới chuyện này!
Trương Báo vừa chết, Đào Chính Nghĩa không còn bất cứ dựa vào, lâp tức cần xin tha thứ.
- Bắt hắn lại!
Vương Kiến lạnh lùng ra lệnh.
Bốn tên cảnh sát xông lên, thập phần thô lỗ bẻ các đốt ngón tay của Đào Chính Nghĩa và nhét vào trong một chiếc xe con, áp giải về phòng giam.
Giải quyết vân đề của Đào Chính Nghĩa xong, Vương Kiến tiếp tục dẫn người đi trấn áp phản loạn trong huyện Trữ Quang.
Trên tòa nhà cao tầng Trác Nhã Đồng đang tìm kiếm mục tiêu khác.
Người tiến hóa trời sinh vừa thức tỉnh chính là thiên tài. Bọn họ có thể nhanh chóng tiếp nhận, học tập rất nhiều tri thức cùng năng lực. Trác Nhã Đồng tuy là người tiến hóa hệ sức mạnh. Nhưng mà được Nhạc Trọng huấn luyện cho nên kỹ thuật bắn súng vô cùng điêu luyện.
Đương nhiên Trác Nhã Đồng bắn súng ngắm không cách nào so sánh được với 'năng lực giả', nhưng mà bắn lén thì không có vấn đề gì. Bởi vậy Nhạc Trọng trước tiên sẽ dời nàng ra khỏi chiến trường nguy hiểm, lại huấn luyện nàng trở thành một tay súng bắn tỉa ổn trọng.
Đào Chính Nghĩa phản loạn đã bị giải quyết, cả huyện Trữ Quang từ từ khôi phục bình tĩnh.
Bộ binh doanh của Trầm Tuyết bị Nhạc Trọng bức lui năm dặm, Nhạc Trọng trở lại huyện Trữ Quang.
Quách Tuyền cố nén bi thống cực lớn đi tới trước người Nhạc Trọng chào theo nghi thức quân đội, nói:
- Đoàn trưởng, chúng tôi không cô phụ tín nhiệm của ngài, đã hoàn thành nhiệm vụ.
Quách Tuyền doanh thứ nhất trụ vững trước tấn công mãnh liệt của quân Trầm Tuyết. Nhưng mà bọn họ cũng trả giá bằng trọng thương, thời điểm dừng chiến đấu thì doanh thứ nhất có 90 người thì chết 40, 26 chiến sĩ bị thương nặng nhẹ không đồng đều, chỉ còn lại 17 người còn sống và mấy người bị tàn phế.
Mặc dù có da rắn nước phòng hộ, chiến sĩ doanh thứ nhất bị quân của Trầm Tuyết bắn hỏa tiễn, pháo cối, súng phóng lựu vào trong, chiến sĩ của Quách Tuyền chết và bị thương thảm trọng. Nếu không có áo da rắn nước phòng hộ, lúc này Quách Tuyền là thống soái đầu tiên không còn binh lính.
Nhạc Trọng tổ kiến bốn doanh, có thể có ý chí chiến đấu kiên cường cũng chỉ có doanh thứ nhất. Bị Trầm Tuyết liên tiếp đánh cho tàn phế. Thực lực quân đội chính quy mạnh mẽ có thể thây được rõ ràng. nguồn TruyệnFULL.com
Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Các anh làm rất tốt, lúc này có thể giữ vững vị trí huyện Trữ Quang, các anh là người lập công đầu, tôi sẽ sắp xếp sau. Các chiến sĩ các doanh khác anh cứ tùy tiện chọn lựa! Chiến sĩ bị thương tôi sẽ toàn lực cứu chữa. Chiến sĩ chết trận thì đi thu thập thi thể của bọn họ, tôi muốn an táng bọn họ thật tốt.
- Chiến sĩ của tôi so sánh với quân đội còn kém rất nhiều.
Nhạc Trọng cũng có chút không dễ chịu, lúc này là lần chiến sĩ tinh nhuệ dưới trướng của hắn chết nhiều nhất. Cho dù lần trước hơn mười vạn tang thi tấn công huyện Thanh Nguyên thì tinh nhuệ của hắn không chết nhiều như vậy, lúc đó chết phần lớn là cặn bã doanh và người sống sót bình thường.
- Vâng! Đoàn trưởng!
Quách Tuyền lòng dạ hơi tốt hơn một chút, nhìn qua Nhạc Trọng chào thi nghi thức quân đội, dẫn người đi thu thập thi thể huynh đệ.
- Đoàn trưởng!
- Đoàn trưởng!
"..."
Nhạc Trọng đi vào trong trụ sở quân y tạm thời, những chiến sĩ bị thương nhìn thấy Nhạc Trọng đi tới, đều kích động kêu lên.
- Đều nghỉ ngơi thật tốt! Tiếp nhận bác sĩ trị liệu!
Nhạc Trọng nhìn qua các chiến sĩ và nói ra.
Lúc này trong trụ sở quân y này khắp nơi đều là bác sĩ y tá, bọn họ không ngừng tiến hành trị liệu cho chiến sĩ. Huyện Trữ Quang có hơn một vạn năm ngàn người sống sót, trong đó bác sĩ chuyên nghiệp có ba mươi người, những bác sĩ này Nhạc Trọng bồi dưỡng thành bác sĩ chiến trường, chủ yếu vì bọn họ chữa trị thương thế, tật bệnh, cũng cho phúc lợi của chiến sĩ hạng nhất.
Nghe được lệnh của Nhạc Trọng thì những người bị thương bình tĩnh lại.
Nhạc Trọng từ trong trữ vật giới chỉ móc ra một bao lớn bột phấn cỏ cứu mạng đưa cho bác sĩ và y tá, ra lệnh cho bọn họ:
- Lập tức dùng những thứ này trị liệu cho bọn họ. Thoa ngoài da và uống thuốc, liều thuốc là mỗi người một bao nhỏ.