Quách Vũ lúc này nhỏ nhẹ ân cần nói vào bên tai của Nhạc Trọng:
- Chủ nhân, ngài có phiền não gì thế, có thể nói cho tôi nghe được không? Đem phiền não thổ lộ ra hết là có thể giảm bớt áp lực cho ngài. Nếu như có thể thỉnh để cho tôi chia sẻ phiền não với ngài.
Nhạc Trọng mở hai mắt ra nhìn qua dung nhan xinh đẹp tuyệt trần loli của Quách Vũ đang ngồi chồm hổm bên cạnh hắn, mát xa vai cho hắn.
Nhạc Trọng duỗi tay ra liền ôm Quách Vũ vào trong ngực, hương thơm ngát của nữ hài truyền vào trong mũi, cộng thêm thân thể trong ngực lại tràn ngập sức sống, xua tán phiền muộn trong lòng của hắn rất nhiều. Mà nhờ có Vương Quang Hổ tặng cho hắn tiểu loli hiểu chuyện đáng yêu và biết nghe lời này, cộng thêm bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn làm cho Nhạc Trọng thập phần ưa thích.
Nhạc Trọng ôm Quách Vũ, nhắm mắt lại chậm rãi nói ra:
- Lương thực! Thiếu lương thực ah! Hiện tại hạt giống lương thực gieo trồng không nảy mầm, nếu như không tìm được kho lương thực cỡ lớn. Bằng vào lương thực này, dù có tiết kiệm mấy thì cũng rất khó sống cho mây trăm người sống qua một năm.
Thủ lĩnh cũng không phải dễ làm như vậy, một thủ lĩnh xứng đáng càng khó làm đấy. Vừa nghĩ tới tương lai mấy trăm nhân khẩu của Trường Quang Thôn thì Nhạc Trọng lại có chút đau đầu.
Quách Vũ nhìn qua Nhạc Trọng đưa ra đề nghị nói:
- Chủ nhân, hạt giống gieo trồng không có nảy mầm. Chúng ta không thể đánh cá sao? Tôi nhớ được cách Trường Quang Thôn không xa dường như có một cái rãnh mương nhỏ mà. Chúng ta đánh chút ít cá thì không phải giảm bớt áp thực lương thực sao?
Nhạc Trọng thuận miệng nói một câu:
- Chỗ đó có thú biến dị chuyên ăn người nên tôi cũng không có cách nào cả.
Lời nói vừa ra khỏi miệng thì Nhạc Trọng chợt sững sờ, sau đó ôm Quách Vũ và hôn lên gương mặt phấn nộn của nàng hai cái:
- Cảm ơn! Tiểu Vũ, cám ơn cô điểm tỉnh tôi. Có biến dị thú ở đó trông coi, chỉ cần tiêu diệt nó là được rồi.
Trước kia Nhạc Trọng không có tính toán ở lại trong Trường Quang Thôn này, đại cẩu tử nói chuyện trong sông này có biến dị thí ăn người hắn không quan tâm tới, sau khi trở thành thủ lĩnh của Trường Quang Thôn thì Nhạc Trọng vẫn suy nghĩ nên làm thế nào để tìm thêm lương thực, rãnh sông nhỏ trên sông không tự giác trở thành cấm khu trong suy nghĩ của hắn.
Nhạc Trọng buông Quách Vũ trong ngực ra và đi nhanh ra ngoài.
Nhạc Trọng rời đi thì Quách Vũ vuốt ve bờ môi bị hắn hôn qua, lộ ra vẻ mĩm cười. Nàng đang muốn từng bước đi vào trong nội tâm của Nhạc Trọng.
- Chính là chỗ đó! Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.com
Đại cẩu tử mang theo mấy người đi theo Nhạc Trọng vào rãnh sông nhỏ của con sông Lôi Giang, xa xa chỉ vào rãnh sông nhỏ nói với Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng đứng ở trên cao quan sát xuống, xa xa nhìn qua địa hình bên kia.
Rãnh sông nhỏ này rộng chừng hai mươi thước, trên mặt nước có từng bầy cá không ngừng du động, thỉnh thoảng có một con cá lớn lăn tăn quay mình nhấc lên từng con sóng lớn. Xa xa nhìn sang cũng không có dị thường gì cả. Căn bản là không ai nghĩ tới trong rãnh nhỏ này lại có đầu dị thú ăn thịt người.
- Lấy ra!
Nhạc Trọng thò tay về phía đại cẩu tử, đại cẩu tử chợt đem một con gà sống buộc dây thừng không ngừng giãy dụa đưa tới cho Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng cẩn thận từng li từng tí tiềm hành vào rãnh sông nhỏ, đứng ở khoảng cách hai mươi mét, dùng Phảng Chế Đường Đao cắt đứt cổ con gà sống, tí ti máu gà chảy xuống đất, đầu gà sống không ngừng giãy dụa trong tay của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn qua rảnh sông nhỏ, dùng sức quăng ra, ném con gà vào rãnh sông nhỏ này.
Con gà sống không ngừng giãy dụa trong nước, một tia máu gà cũng nhuộm đỏ nước chung quanh nó.
Con gà sống giãy dụa một hồi, Nhạc Trọng cũng bắt đầu kéo dây thừng, dùng tốc độ không nhanh không chậm kéo con gà vào trong bờ..
Thời điểm con gà sắp lên bờ thì mặt nước vô cùng tĩnh lặng lại lăn tăn quay cuồng, một mũi tên nước nhanh như thiển điện lao thẳng về phía con gà.
Nhạc Trọng thấy thế nhanh chóng giật mạnh dây thừng, ngạnh sanh sanh đem con gài kéo lên bờ.
Bọt nước vẩy ra, trên mặt đất có một đầu lân đầy giáp màu vàng hiện ra, là một con rắn, miệng rắn mở lớn có thể nuốt cả một con người mở rộng ra táp về phía con gà.
Nhạc Trọng kéo một phát, con gà mồi nhử lao về phía hắn.
Con rắn kia cũng từ trong nước hiện ra ngoài, giãy dụa thân rắn cực lớn bởi về phía Nhạc Trọng.
- Rắn nước biến dị cấp 33: có được lực phòng ngự siêu cường. Lực lượng của nó có thể quấn giết con voi. Dễ dàng xiết chiếc xe thành sắt vụn.
Nhạc Trọng nhìn thấy tin tức của con rắn nước biến dị thì hít sâu một hơi, đây chính là sinh vật biến dị cấp 33 đấy, hắn cũng không biết mình có thể đối phó được hay không.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc Nhạc Trọng cân nhắc, con rắn kia thân dài hơn hai mươi mét, một ngụm có thể nuốt một người vào bụng kia đang lao tới gần, tốc độ chỉ chậm hơn S2 ba phần, trong nháy mắt xuất hiện trước người của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng ném dây thừng ra, tay phải cầm lấy súng tiểu liên 79 không ngừng bắn qua con rắn biến dị kia.
Viên đạn dày đặc xuất hiện trên người của con rắn nước, đem lân giáp của nó bắn lỡm vào, về sau lại vô lực rơi xuống đất.
- Đạn không cách nào phá phòng thủ! Con rắn này quá mạnh mẽ rồi.
Trong mắt Nhạc Trọng hiện ra thần sắc kinh hãi, hắn lần đầu tiên nhìn thấy biến dị thú có thể dùng thân thể ngăn cản viên đạn. Cho dù là tiểu boss kẻ săn thú ở thành phố Lôi Giang hay S2 có tốc độ di động như gió cũng không thể chỉ bằng lân giáp là có thể ngăn cản viên đạn như con rắn nước này, trong lòng của hắn có sóng to gió lớn hiện ra ngoài.
Tuy viên đạn kia không cách nào xuyên qua lân giáp của cỏn ắn nước, nhưng mà cũng làm cho con rắn nước đau đớn không thôi, trong mắt của nó có hung quang hiện ra, mở cái miệng lớn và mang theo mùi tanh hôi táp về phía Nhạc Trọng.
Con mắt Nhạc Trọng hiện ra hào quang thật sáng, hắn phát động kỹ năng Ảnh Bộ, hắn nhanh chóng bước qua bên trái một bước, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc kia hắn né qua được công kích của rắn nước biến dị.
Trong lúc tránh né Nhạc Trọng rút thanh Phảng Chế Đường Đao bên hông ra hung hăng chém một đao vào đầu của rắn nươc biến dị.
Trên lân giáp của rắn nước biến dị có một tầng lân mịn, bài tiết ra chất lỏng kỳ dị. Nhạc Trọng một đao chém lên lân giáp của con rắn thì có chút trơn chợt, chỉ lưu lại một dấu ngấn màu bạc trên lân giáp, ngay cả lân giáp cũng không có phá vỡ.
Một đao của Nhạc Trọng cũng không có đả thương con rắn nước biến dị, ngược lại chọc giận con rắn nước biến dị, đầu lâu của nó hất lên, nó giống như một chiếc xe con bình thường dùng hết tốc lực lao vào người Nhạc Trọng.
Tốc độ của con rắn nước biến dị kia thật ra không có chậm, Nhạc Trọng cho dù có ở trạng thái Ảnh Bộ cũng khó có thể né tránh được.
Tâm niệm Nhạc Trọng vừa động, phát động kỹ năng hợp thể hộ thân thuật, Bạch Cốt ở bên người của hắn lúc này hóa thành bạch quang lao vào người của hắn, ngưng tụ trở thành một tầng cốt khải có lực phòng ngự kinh người, sau đó duỗi hai tay ra ngăn cản trước người của mình.